. Thấy thanh kiếm đang lao về phía mình cô xanh mặt nghiêng người qua một bên theo phản xạ né mũi kiếm sắc bén đó. Cô lấy lại tinh thần vuốt vuốt ngực rồi lườm người kia, bất ngờ xấn tới tay chỉ vào khuôn mặt mỹ nam đó nói không ngừng.
- Anh làm gì vậy hã? Mém chút đã giết một mạng người đó, chơi mà không cẩn thận quăng kiếm như quăng rác vậy, tôi bị gì rồi sao? Tôi là cành vàng lá ngọc đó anh đền nổi không? Ê anh kia tôi nói sao không trả lời đừng ỷ mình đẹp trai mà hống hách nha...
- Ngừng!
- Ngừng gì mà ngừng cũng may tôi né kịp nếu không thì giờ tôi gặp ông bà rồi...
- Tuệ nhi! Chỉ mới dưỡng bệnh mấy ngày mà khoẻ lên trông thấy, còn dám mắng huynh. Thật uổng công làm huynh lo lắng mấy ngày nay.
- Huynh?
. Cô nghệt ra nhìn mỹ nam đối diện mình, là huynh trưởng sao?
- Ta có nghe chuyện muội mất trí nhớ tạm thời, sao? Đã nhớ ra ta là ai chưa?
- Huynh trưởng? Lãnh Hàn Kha?
- Cũng may muội vẫn còn nhớ ta!
. Kha đưa tay lên xoa đầu muội muội mình mỉm cười, huynh ấy cười thật đẹp .
- Sao đứng nhìn ta hoài vậy?
- À không tôi...muội...muội...
- Tiểu Xuân đâu? Sao để muội ở đây?
. Nghe nhắc đến tiểu Xuân cô đưa tay gãi đầu chân vẽ đường tròn cười trừ.
- Tiểu Xuân hay cằn nhằn nên muội bắt em ấy trong phòng rồi.
- Muội thật là...
. Cô chợt nhớ ra điều gì đó liền xoay người lại cười tà với huynh trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-lam-sung-phi/172706/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.