. Cô ngước lên nhìn người đó, lại một mỹ nam nhưng có lẽ tính cách không bằng huynh trưởng nhà cô.
- Ta vô tình đụng phải ngươi, xin lỗi cũng xin lỗi rồi, còn phủi quần áo cho ngươi, sao lại nói quá đáng như vậy? Ngươi không cho ta đụng vào ngươi chứ gì, ta cứ đụng đấy!
- Hỗn láo!! Tiểu tử nhà ngươi biết ta là ai không mà dám nói xằng bậy.
- Ngươi là ai ta đâu cần biết, đâu có liên quan đến ta .
. Cô nói rồi ung dung bước đi, được vài bước một bàn tay đặt lên vai cô giữ lại.
- Bây giờ thì đến lượt ta nói! Mau bỏ bàn tay bẩn thiểu của ngươi xuống. Ngươi chính là đang làm phiền ta!!
- Tên tiểu tử này ta phải dạy ngươi một bài học.
. Hắn vừa nói vừa rút kiếm hướng về phía cô, đường kiếm xoẹt ngang qua, cũng may cô né kịp nhưng một mảnh vải trên áo đã bị hắn làm rách, chưa kịp hoàn hồn hắn liên tiếp thêm mấy nhát về phía cô, tránh né lùi về sau làm cô mất thăng bằng mà ngã xuống, không khoang nhượng nhắm đến tay cô mà chém.... Kengg, ai đó bắn viên sỏi vào thanh kiếm làm kiếm rơi khỏi tay hắn.
- Ai?
- Là ta!
. Bên ngoài tản ra cho một nam nhân đi vào, trên người vận bộ y phục màu trắng tao nhã. Vừa nhìn đã biết người quen, tên kia vội nhặt kiếm giấu sau lưng.
- Lão tam, sao huynh lại ở đây?
- Trong phủ thật chán nên ta ra ngoài không ngờ gặp cửu đệ ở đây, còn tiểu hài tử kia?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-lam-sung-phi/172707/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.