Du Lương gật đầu, trả bình rượu lại cho nàng, lúc đi còn dặn dò: "Xuống núi cẩn thận chút, đừng ngã."
"Biết rồi."
"Lát nữa..."
Hắn nói được vài chữ lại dừng lại, dường như có chút ngượng ngùng. Nam Khê bật cười, đưa tay móc ngón trỏ của hắn, khẽ nói: "Lát nữa ta bàn xong việc xuống núi sẽ đến thăm chàng."
Du Lương mãn nguyện quay đầu bước đi.
Nam Khê cũng xách bình rượu lên đỉnh núi.
Lộ gia giàu có phóng khoáng, chỉ trong vòng hai ba tháng đã xây dựng xong bảy tám phần tửu lâu, không chỉ có tửu lâu mà còn có những tiểu viện xinh đẹp, tất cả đều hướng ra biển cả.
Dư Đào hiện đang tạm trú trong tiểu viện ngoài cùng.
"Ôi, Khê nha đầu? Sáng sớm đã lên đây tìm ta có việc gì sao?"
"Quả thật có việc, Dư thúc thúc hiện có rảnh không?"
Vốn là không rảnh, nhưng việc cần xử lý cũng không gấp lắm. Dư Đào khá có cảm tình với Nam Khê, bèn mời nàng vào sân ngồi.
Nam Khê cũng không quanh co, thẳng thắn nói mình lên đây để mang rượu đến.
"Mang rượu? Rượu gì?"
Dư Đào làm quản sự nhiều năm, ra vào tửu lâu không biết bao nhiêu lần, rượu quý mấy cũng đã uống qua. Vì vậy ông ta có chút ngạc nhiên, nhưng không mấy kỳ vọng.
Nam Khê nhờ ông ta lấy một cái bát sạch, may thay Dư Đào lại mang đến một cái bát sứ thanh.
Rượu màu cam vàng vừa đổ vào bát, Dư Đào không kìm được ngồi thẳng người dậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-nau-ruou-lam-giau/3712679/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.