"Tiểu Khê, vừa rồi ta nói ở ngoài đều là lời thật lòng."
Nam Khê không kìm được mím môi cười.
"Kỳ cô nương kia ta cũng đã từ chối từ lâu rồi, còn nói với mẹ sau này sẽ không xem mặt cô nương nào nữa."
Tâm trạng Nam Khê càng thêm tốt hơn.
"Ta muốn cố gắng dành dụm tiền rồi đến cầu hôn nàng, nàng, có nguyện ý không?"
Du Lương căng thẳng nắm chặt tay, mắt không chớp nhìn chằm chằm người trước mặt. Hơi thở cũng nhẹ đi, sợ bỏ lỡ lời nàng nói.
Nam Khê rõ ràng bị giật mình, nàng không ngờ Du Lương lại trực tiếp như vậy, còn hỏi nàng có nguyện ý không.
Không nguyện ý ư? Có vẻ như không phải. Nguyện ý ư? Có vẻ như đồng ý quá dễ dàng.
Nhưng trong làng cưới gả dường như đều không cần hỏi ý kiến cô nương, đều do cha mẹ trực tiếp định đoạt hôn sự.
Nam Khê hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn. Hai người là lần đầu tiên đứng gần nhau như vậy, gần đến mức có thể nhìn rõ bóng mình trong mắt đối phương.
"Vì sao muốn cưới ta? Có phải vì ta đối xử tốt với Lư thẩm thẩm? Hay là vì Lư thẩm thẩm thích ta?"
"Không phải! Không phải vì những điều khác, chỉ là thích nàng muốn cưới nàng, muốn cùng nàng sống qua ngày, muốn ở bên nàng lâu dài!"
Hina
Nói xong câu này Du Lương cũng sững người, bình thường hắn làm sao nói được những lời như vậy.
Nam Khê quay đầu bật cười, trong lòng dâng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-nau-ruou-lam-giau/3712670/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.