Con rể không cho ở tửu lầu, tôn nữ tế lại không cho ở tiểu viện, lão nhị càng không chịu xuất hiện, đám người Quan gia sờ sờ cái túi tiền trống rỗng, chỉ sợ nhà bọn họ không chống nổi một ngày ở lại trong thành.
Bởi vậy, không cam lòng thì không cam lòng, bọn họ chỉ còn cách ngoan ngoãn lên xe để Lạc Trạch nọ đưa ra bến tàu.
Người một nhà bọn họ đã bị đuổi đi như thế. Cuối cùng ngoại trừ mấy chục đồng bối đục khoét được từ lão nhị Quan Phúc kia cộng thêm mấy hộp điểm tâm, đồ ăn vặt, bọn họ không thu hoạch được gì nữa.
Đương nhiên là Quan lão bà tử vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, mấy chục đồng bối có đáng vào đâu, còn không đủ để mua một đ ĩa đồ ăn tại tửu lầu.
Trước khi lên thuyền, bà ta còn tóm được lão nhị náo loạn một hồi, kết quả chọc cho Quan Phúc tức giận, hắn lập tức dẫn theo tức phụ đi cùng bọn họ trở về thôn.
Phu thê Quan Phúc trở về thôn cũng ở nhà lão đại, nhưng ngày thường bọn họ chẳng chịu làm việc gì, chỉ đi ra ngoài nói chuyện phiếm với người ta, trên đường còn thuận tiện nhặt hai cành củi khô, coi như thành quả lao động một ngày.
Đương nhiên khi về tới nhà, bọn họ lại ăn nhiều nhất. Rõ ràng như vậy mà nhà Quan lão đại lại không dám nói gì, bọn họ còn trông cậy vào lão nhị dẫn cả nhà bọn họ lên thành phát tài cơ mà.
Bởi vậy, có ý kiến thì mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611612/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.