Buổi sáng hôm nay, bà ta mới qua thăm tôn nữ, mới được nhìn tiểu viện bên kia. Có như vậy bà ta mới biết, căn nhà bà ta đang ở còn không tốt bằng nhà xí của bọn họ, làm sao bà ta nhịn nổi?
“Hôm nay đã mệt rồi, ngươi đưa chúng ta trở về, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi đã, chờ ngày mai chúng ta lại bàn bạc tỉ mỉ sau.”
“Không được, hôm nay nhất định phải nói rõ ràng. Nếu các ngươi tới chúc mừng, ta và nương của Thúy Nhi sẽ chu đáo tiếp đãi các ngươi mấy ngày, nhưng nếu có mục đích khác…
Tóm lại đừng nghĩ có suy nghĩ muốn kiếm chác gì ở tửu lâu này, cũng đừng có chủ đích ăn vạ ở đây không chịu rời đi. Hiện giờ Thúy Nhi đã gả ra ngoài, ta cũng không còn chuyện gì cần lo lắng nữa.
Chọc ta nóng nảy, ta sẽ kéo theo nương của Thúy Nhi trở về trong thôn, xem các ngươi còn vịn vào cái cớ gì mà đòi ở lại!”
Chẳng mấy khi Quan Phúc được một lần ‘lớn mật’ như vậy, hắn chỉ nói mấy câu đã khiến nương của hắn á khẩu không nói được câu nào nữa.
Đúng vậy, nếu lão nhị trở về trong thôn, bà ta còn vịn vào cớ gì mà lưu lại nữa?
Thúy Nhi và Tuệ Nương đều là nữ nhân đã gả ra ngoài. Xuất giá tòng phu, bà ta và người một nhà lão đại sao có thể ở trong nhà người ta được?
Hôm nay vừa gặp mặt, tiểu tử họ Lạc kia đã không thèm nể mặt người nhà bọn họ, Đại Giang lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611611/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.