Bản thân Lê Tường lại không biết làm xiêm y, đến lúc đó vừa phải tiêu tiền mua một đống nhung lông vịt lại phải nhờ nương may giùm một cái áo.
Với lại, đưa xiêm y cho nam tử cũng không ổn cho lắm……
Nghĩ thêm lát nữa, Lê Tường vẫn quyết định làm một thứ gì đó nhỏ nhỏ cho hắn thôi.
Áo lông vũ nhẹ thật, nhưng tình ý quá nặng, vẫn nên làm bao tay cho hắn là được rồi. Ngày mùa đông đánh xe ở bên ngoài, có một đôi bao tay lông sẽ khiến đôi tay ấm áp hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, Lê Tường lên tiếng dặn dò mấy người Tô nương tử, từ sau nếu trong tiệm lại làm thịt vịt thì đừng vứt bỏ lông bụng và ức vịt, tất cả đều giữ lại cho nàng. Mấy người Tô nương tử không hiểu lắm, nhưng nàng đã dặn thì bọn họ sẽ làm theo.
Cứ như vậy, trong vòng bảy ngày đã gom được một túi lông nho nhỏ.
“Tương Nhi ngươi thu thứ này làm gì? Ta cứ bảo tại sao nhiều ngày nay trong phòng có thứ gì đó thối hoắc, hoá ra là cái này. Ngươi định làm quả cầu ư?”
Quan thị nhìn một lúc lại phát hiện ra lông vịt trong túi không giống những thứ lông làm quả cầu mà bà thường thấy. Sau khi nhìn kỹ, bà mới tìm ra manh mối.
“Tại sao lại gom nhiều lông mềm như vậy? Không đúng, dùng những loại lông này không làm quả cầu được.”
“Nương, ta gom đám lông này có việc cần làm, ngươi đừng để ý, đến lúc làm xong, ta sẽ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611391/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.