Hiển nhiên là Quan thị không có ý kiến gì, bà đưa tay vịn lan can từ từ đi xuống chân núi, kết quả cũng không biết như thế nào mà khi đứng lên, hai chân bà run lẩy bẩy, rất nhiều lần đều thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Xuống núi không giống với lên núi, để cho người khác cõng mình trên lưng cũng không quá ngại ngùng, lại thêm Ngũ Thừa Phong kiên trì, Lê Tường đứng bên cạnh khuyên nhủ, cuối cùng Quan thị cũng đành phải da mặt dày để Ngũ Thừa Phong cõng bà đi xuống núi.
Suy cho cùng, nếu vì bà cố chấp mà ngã xuống núi, chắc chắn không phải chuyện đơn giản, vì mạng nhỏ của chính mình, mất mặt thì mất mặt đi.
Lên núi tốn một canh giờ, nhưng xuống núi chỉ mất chừng ba mươi phút. Ba người đi đến nơi đậu xe ngựa, nhưng không nhìn thấy tiêu đầu Sài.
Mấy người đi tìm khắp nơi mới phát hiện ra hắn đang uống cháo ừng ực trong một tiệm cháo gần đó, bộ dáng đánh chén cực kì hăng say.
Ngũ Thừa Phong: “……”
Sư phụ ở dưới này thật thoải mái.
“Tương nha đầu, chúng ta cũng qua đó ăn chút đi, muốn về tới nhà còn cả chặng đường dài nữa.”
“Ừm ừm.”
Ba người đều ngồi xuống bàn của tiêu đầu Sài, dọa hắn giật nảy mình.
“Nha! Các ngươi xuống núi rồi à. Bàn chuyện sao rồi?”
“Đều bàn xong rồi, tiêu đầu Sài, ngươi chọn món ăn gì vậy? Ăn ngon không?”
Trên bàn chỉ còn ba cái đ ĩa không, chẳng biết hắn đã gọi món gì. Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611390/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.