Có điều thứ nước béo này chẳng ngấy chút nào, lại rất vừa vặn khi ăn chung với lớp vỏ sủi cảo mềm dài bên ngoài.
Quan trọng nhất chính là ăn một miếng sủi cảo này sẽ khiến toàn bộ hương vị ngập tràn khoang miệng, có thể thoải mái ăn cả một miệng đầy mà không ngại ngần gì cả.
Nhưng cũng vì vậy mà sau khi ăn xong cái sủi cảo này, nàng ấy thật sự đã no lắm rồi, không ăn nổi thứ gì nữa.
“Nếu sư thái cảm thấy miếng sủi cảo này hơi lớn một chút, vậy ngươi có thể cán vỏ mỏng thêm một chút và gói sủi cảo nhỏ hơn một chút.”
“Được được được.”
Tĩnh Từ chia hết cho mọi người phần bánh rán hành và sủi cảo còn dư lại, sau đó nàng ấy lập tức gấp không chờ nổi kéo Lê Tường đi ký khế ước.
Có 500 ngân bối thôi nhưng vụ mua bán này cực kỳ đáng giá!
Thời điểm Lê Tường rời khỏi gian nhà bằng trúc kia, trên người nàng lại có thêm một phần khế ước thẻ tre và một cái bọc nhỏ đựng 500 ngân bối.
Lúc đi đường, sợ cái túi nhỏ kia cứ kêu leng keng leng keng không ngừng khiến người ta chú ý, cho nên Tĩnh Từ đã tách riêng chúng nó ra thành nhiều túi rồi dùng vải bọc kỹ lại.
Hai người đã thoả thuận xong, ngày mai Tĩnh Từ sẽ phái hai tiểu ni cô xuống núi tới cửa hàng Lê gia học tập tay nghề làm tào phớ, chờ học xong công thức này, bọn họ sẽ tiếp tục học ba món đồ ăn được phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611389/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.