Chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra nàng đã tiều tụy đi rất nhiều.
Quan thị đau lòng vô cùng, nhưng bà lại phải ở dưới lầu hỗ trợ. Việc làm ăn tốt quá cũng có trở ngại.
Thời điểm chạng vạng thế này cũng là lúc phòng bếp bận rộn nhất, ở bên ngoài phòng bếp có một người đang đứng, người nọ cứ hướng ánh mắt đầy trông mong nhìn vào bên trong nhưng lại không đi vào.
Vẫn là Tô nương tử rửa rau bên ngoài gọi mấy người Đào Tử một tiếng, các nàng mới chú ý có người đang bồi hồi bên ngoài.
“Cô cô, là Ngũ Thừa Phong.” Thanh âm Quan Thúy Nhi có chút hưng phấn.
Chắc chắn là hắn tới tìm biểu muội!
Quan thị vỗ vỗ bụi trên người, đi ra ngoài gặp Ngũ Thừa Phong.
Sau đó, bà làm ra vẻ biết rõ còn cố hỏi: “Tứ oa, đến ăn cơm à, tại sao không vào?”
“Ta... lúc tới đây ta đã ăn rồi. Thẩm à, gần đây tại sao không nhìn thấy Tương nha đầu?”
“Ngươi tìm nàng có việc ư?”
Ngũ Thừa Phong xấu hổ lắc lắc đầu, đột nhiên trong đầu hắn chợt lóe lên một ý tưởng.
“Chúng ta đã nhận nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho người một nhà các ngươi, nhưng đã nhiều ngày ta không nhìn thấy Tương nha đầu, hơi khó báo cáo kết quả công tác, cho nên sư phụ kêu ta lại đây hỏi một chút.”
Ngay lúc này, trong tiêu cục, tiêu đầu Sài vừa rời giường đã đánh hai cái hắt xì.
“Thẩm, gần đây Tương nha đầu đi đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611373/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.