Ai cũng biết thứ đậu nành kia cực kỳ cứng, thật sự rất khó để tưởng tượng một thứ lương thực cứng như vậy lại có thể làm ra một món ăn non mềm tới mức này.
“Ăn ngon ăn ngon!”
Người đầu tiên ăn thử đã khen không ngớt miệng, những vị khách nhân khác cũng không khỏi càng thêm chờ mong vào chén đồ ăn của mình.
Tào phớ vị ngọt làm nhanh nhất, cũng lên bàn nhanh nhất, sau đó mới tới vị mặn.
“Ăn quá ngon! Ông chủ lại cho ta thêm một chén!”
Món tào phớ này vừa ăn ngon vừa no bụng, giá lại rẻ như vậy, ai cũng muốn nếm thử thêm một chút.
Nghe bên ngoài thỉnh thoảng lại có thanh âm gọi thêm một chén nữa, Hạnh Tử rất nhanh trí, nàng đã lập tức bắc thêm cái nồi nữa lên bếp đun thêm một nồi sữa đậu nành. Chờ một nồi trước bán gần xong, nồi mới cũng chuẩn bị xong rồi.
Bán tào phớ giá một đồng bối một chén cũng được không ít lợi nhuận, hơn nữa đồ ăn lên bàn rất nhanh, cơ hồ không cần khách nhân phải chờ đợi.
Lê Giang cứ thu tiền một bàn này lại sang một bàn khác, trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Tin tức Lê gia vừa cho ra một món ăn mới, không đến một canh giờ đã truyền tới tai mấy nhà trong thành.
Bọn họ đều là người lúc trước bị ba món đồ ăn kia của Lê Tường làm kinh diễm đầu lưỡi. Hầu như tửu lầu nhà ai cũng muốn có một đầu bếp làm ra những món ăn mới lạ, hương vị còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611372/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.