Mọi người vừa rồi còn tình cảm mãnh liệt, nghe một câu này lập tức tắt lửa. Thời buổi này ai sẽ cho nhi tử của mình đi ở rể chứ? Đó là muốn cả đời bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ đó.
Lại nói qua nhà người ta ở rể, như vậy nhi tử của bọn họ cũng chuyển sang họ nhà gái, sinh hài tử cũng phải theo họ nhà gái.
Cả đời đều do họ nhà gái phụ trách, không thể phụng dưỡng phụ mẫu được. Nếu bọn họ dám trở về giới thiệu việc hôn nhân như vậy, chỉ sợ sẽ bị người nhà mắng cho một trận té tát mất.
“Tương nha đầu, ngươi đang đùa chúng ta ư?”
“Đâu có! Ta nói sự thật mà. Lúc trước nhà ta còn chưa tìm được đại ca ta trở về, thân thể mẫu thân lại không tốt, ta đã chuẩn bị cả đời không gả ra ngoài rồi. Thế nhưng quan phủ chúng ta lại ra luật lệ nếu cô nương đạt tới hai mươi mà chưa có hôn phối, vậy nhất định phải do quan phủ chọn người, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn kén rể. Cho dù hiện giờ đã tìm được đại ca ta trở về, nhưng ta đã phát thề trước mặt Huyền Nữ nương nương rồi, không thể đổi ý được.”
Lúc Lê Tường nói lời này, vẻ mặt nàng cực kỳ nghiêm túc, không có một chút ý tứ muốn đùa giỡn nào.
Lê Giang bị nữ nhi túm vài cái, vì vậy chỉ có thể căng da đầu phối hợp với nữ nhi: “Tương Nhi nói đúng đấy, chúng ta chỉ kén rể, không gả nữ.”
Cả người Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611354/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.