Thật không ngờ, kết quả bà ta lại phát hiện Lê Giang bắt đầu dọn đồ vật rồi, tới lúc này bà ta cũng không nhịn được bắt đầu hơi bối rối.
“Hả? Ngươi không cho Phúc Tử ở chỗ này nữa ư, vậy bọn họ phải đi nơi nào đây?!”
Dứt lời, bà ta đang muốn xông tới đẩy Lê Giang đang dọn lương thực kia. Quan Phúc nhìn thấy, lập tức chạy lên ngăn nương của hắn.
“Nương, ngươi đủ chưa?! Ngươi nhất quyết không chịu cho nhi tử của ngươi sống vài ngày yên ổn đúng không? Có phải ngươi chỉ mong muốn gia đình ta tan nát ngươi mới vừa lòng, đúng không?! Từ nhỏ đến lớn, ngươi đã thiên vị đại ca, ăn ngon mặc đẹp, tất cả đều cho hắn, hiện tại phòng ở cũng cho hắn, tiền cũng cho hắn, khế ước cũng ký xong rồi, chúng ta cũng phân gia rồi! Tức phụ của ta đã bệnh thành như vậy, ngươi có thể cho một nhà chúng đường sống không? Có thể đừng gây chuyện không? Nương, ngươi đã nhất quyết tuyệt tình như vậy, cũng đừng trách nhi tử bất hiếu, về sau không nhận nương như ngươi!”
Quan Phúc phát tiết một hồi lập tức xoay người vào trong phòng bế tức phụ của mình ra. Quan Thúy Nhi lại thu dọn quần áo đi theo phía sau hai người bọn họ.
Cả nhà Quan Thuý Nhi đều hồng mắt, bà Quan cũng giả vờ khóc làm nền, nhưng cái giả vờ khóc của bà ta thật sự quá lố bịch, quá nực cười.
Tới đoạn này, những người dân tới xem náo nhiệt xung quanh cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611220/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.