“Chẳng lẽ bà ngoại của ngươi còn có thể thời thời khắc khắc ngồi xổm chờ ở nhà chúng ta sao?”
Lê Giang không hề nghĩ tới, câu nói của hắn lại trở thành một lời tiên tri.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lê Giang đưa Quan Thúy Nhi theo trở lại nhà của mình, hai người đã nhìn thấy một đám người đang ngồi trong phòng kia. Hắn tức giận đến mức suýt chút nữa đã không thể nói nên lời.
“Trời ơi! Nữ tế và tôn nữ của ta đã trở lại rồi!”
Bà Quan cười cực kỳ hiền từ, hoàn toàn không thấy bộ dáng chanh chua trước đây không lâu.
“Sao không thấy Tuệ Nhi nhà ta? Tương nha đầu đâu?”
Lê Giang không thèm chú ý tới bà ta, hắn trực tiếp kéo Quan Phúc ra bên ngoài.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tỷ phu…… Haizzz! Ta không còn cách nào khác. Mấy ngày trước đây, không biết tại sao mà đại tẩu qua đây, còn bắt gặp đúng lúc chúng ta đang ăn cơm. Nói chúng ta chưa phân tiền, thế mà có ngô để ăn khẳng định là trộm rồi. Ta chỉ có thể nói là tìm người khác mượn tiền mua. Kết quả ngày hôm sau nàng lập tức mang nương của ta đến, nói là ở tạm đây, giúp đỡ chăm sóc tức phụ của ta. Rồi cứ thế ở đây ăn uống, nhưng không chịu đi.”
Lê Giang: “……”
“Vậy tiền của ngươi sẽ không……”
“Không có không có, vẫn còn! Ta cất rất cẩn thận rồi!”
Quan Phúc biết rõ lão nương và ca ca nhà mình là cái dạng người gì, hiện giờ đã phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611219/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.