“Hai người đó chỉ thích lợi dụng người khác, ở nơi có mặt hai người bọn họ, chắc chắn phụ mẫu ta cũng không dám mang tiền ra chữa bệnh cho nương ta. Ta nghĩ, cứ nên mang hai người vào trong thành đi. Trong tay ta có tiền, có thể thuê cho phụ mẫu một gian nhà để tiện chăm sóc. Hơn nữa, trong thành xa như vậy, bọn họ tìm không thấy đâu.”
Hiện tại trên tay Quan Thúy Nhi có hai ngân bối, trên tay phụ mẫu nàng còn tám ngân bối, thoải mái để thuê một gian nhà, hơn nữa, làm như vậy hai người kia cũng có thể an tâm chữa bệnh.
Tiền thuê nhà dân trong thành không đắt bằng tiền gia đình cô cô thuê cửa hàng, bình thường một tháng chỉ chừng hai ba trăm đồng bối, nàng ấy đã sớm hỏi thăm qua rồi.
Lê Giang nghe những lời nàng ấy nói cũng biết nàng ấy đã sớm tính toán ổn thoả, ngẫm lại cũng cảm thấy có đạo lý. Vào trong thành thuê căn nhà ở, khẳng định sẽ thoải mái và an tĩnh hơn ở lại trong thôn nhiều.
Lại nói vào trong thành, người hai nhà cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, đi lại cũng tiện hơn bây giờ rất nhiều.
Vì thế hắn không nói hai lời, trực tiếp đổi hướng đi vào trong thành.
Nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, tới lúc này phu thê hai người Quan Phúc đã sợ ngây người rồi.
Nàng ấy chính là nữ nhi của bọn họ sao?
Trước nay đều là nữ nhi chỉ biết vâng vâng dạ dạ, thế mà mới rời nhà đi chưa được bao lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611221/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.