Sở Liêu Vũ càng đi càng nhanh, cuối cùng liền giống như chạy thụt mạng, trong đầu một mảnh hỗn loạn, làm y không thể suy nghĩ thứ gì, bên tai gió thổi vù vù , trước mắt khung cảnh mờ dần đi... mới là cuối xuân, gió lại lạnh như cắt da cắt thịt, cũng không biết là gió lạnh, hay lòng lạnh....
Đóng sầm cửa viện, Sở Liêu Vũ buông tay, hộp thức ăn cứ như vậy lăn lóc dưới sàn.
Y ngồi thụp xuống, mặt vùi vào tay, không khống chế nổi tiếng nức nở.
Những ký ức như thủy triều mãnh liệt xông vào đầu óc, những chi tiết nhỏ bị cố ý bỏ qua, giờ lại ùa về....
Không phải là không có dấu hiệu... chỉ là y không tin tưởng, cho nên làm như không phát hiện....
Sở Liêu Vũ nhìn hộp thức ăn dưới chân, trong lòng lại một trận chua xót.Ngực khó chịu đến thở không nổi, mỗi tế bào đều như bị kim chích, đau đến không nói nên lời.
\-Đúng vậy a... huynh ấy và cô nương kia vốn rất xứng đôi.... Sở Liêu Vũ, không phải ngươi nói, chỉ cần ca ca vui vẻ hạnh phúc, ngươi cũng sẽ vui vẻ hạnh phúc sau... từ lúc nào, là từ lúc nào, ngươi lại ích kỷ như vậy... hức...
Y chôn mặt trong tay, nhỏ giọng an ủi chính mình, tiếc là giọng nói run rẩy kia...
Y nhặt hộp thức ăn lên, bánh hoa đào bên trong bởi vì bị va chạm mạnh đã nát ra, Sở Liêu Vũ lại không để tâm, nhìn bánh trên tay, nhỏ giọng.
\-Dù sao cũng đã tốn công làm, cũng không nên lãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-roi-ta-cung-phan-dien-dam-luyen-ai-mong/3262200/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.