"Rào! "
Nước lạnh dội xuống, người mơ màng cũng tỉnh.
Sở Liêu Vũ mở mắt...
Địa lao ẩm ướt, mùi ẩm mốc và tanh tưởi của máy xộc vào mũi, rất khó ngửi.
Nơi xấu xa dơ bẩn, lại càng tô lên sự thánh khiết của bạch y...
\-Ca ca...
Sở Liêu Vũ có chút đắng ngắt mở miệng.
\-Tỉnh rồi? Đệ đệ, đệ cũng biết thủ đoạn của ta, nếu không muốn chịu đau khổ, nói ra tung tích linh vật đi.
Linh vật ?
Đầu óc mơ màng của Sở Liêu Vũ rốt cuộc thanh tỉnh, y rùng mình, trong đầu bị cường thế nhét vào vài thứ...
\-Sh...
Trong đầu đau đớn, Sở Liêu Vũ thống khổ muốn đưa tay ôm đầu, thế nhưng tay chân bị trói chặt, căn bản là không thể động đậy... đợi y tiếp nhận xong những thứ trong đầu, y càng run rẩy...
Sở Trạch Hưng nhìn Sở Liêu Vũ diễn kịch đã phát ngán, ngay khi muốn sai người dùng hình, Sở Liêu Vũ cuối cùng cũng yếu ớt mở miệng.
\-Ca ca, một linh vật... quan trọng đến vậy sao?
\-Hừ, có được linh vật, Sở gia chúng ta có thể leo lên hàng ngũ tứ đại gia tộc, đệ nói xem có quan trọng không, Vũ?
Sở Liêu Vũ nhắm mắt... một tiếng " Vũ " thân mật này.... thật khiến người hoài niệm...
\-Linh vật trên người Lệnh sư huynh đã bị một đám người mang đi rồi.
Sở Liêu Vũ yếu ớt mở miệng.
\-Ha, lừa con nít 3 tuổi? Hành hình, ta xem là miệng đệ cứng tới đâu đây?
Sở Trạch Hưng phất tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-roi-ta-cung-phan-dien-dam-luyen-ai-mong/3262201/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.