Chiêu này của Thổ Lâm có lẽ có thể dùng được với sư tỷ của hắn, nhưng để Thẩm Long Ngọc nhìn thì đúng là trò cười.
Trong khoảnh khắc ma tu giơ tay lên, Thẩm Long Ngọc đã bước lên trước kèm chặt tay gã ta, đá mạnh vào phần bụng của tên ma tu.
Cú đá này của Thẩm Long Ngọc dùng hết sức lực, dường như Mộ Phong Vân mơ hồ nghe được tiếng xương cốt gãy vụn.
"Khụ khụ khụ... a...” Tên ma tu đau đớn quỳ xuống, tay cũng thả Mộ Phong Vân ra.
Thẩm Long Ngọc vung kiếm lên chẻ màn khói chưa hết ra.
Mộ Phong Vân bị trói thành con sâu lông vội vàng đẩy hai cái về phía trước.
Sư huynh, ngươi mau nhìn ta.
Quả nhiên Thẩm Long Ngọc nhìn hắn.
Hắn ta thấy dáng vẻ mất mặt này của Mộ Phong Vân bèn thu sự độc ác trong mắt lại, lấy kiếm mở dây thừng trói trên người Mộ Phong Vân: “Không sao chứ?”
Mộ Phong Vân lắc đầu, giơ tay giật tấm vải trong miệng ra: “Không sao, cảm ơn sư huynh.”
Thẩm Long Ngọc thu hồi vỏ kiếm Phục Lân, lạnh lùng đáp một tiếng, nhấc cái chân dài lên đá một cục đá vào đầu gối của tên ma tu: “Ta nói xong rồi à? Còn dám chạy?”
Tên ma tu đang định bò đi thì bị đá ngã nhào ra đất, kêu thảm một tiếng: “Không dám, không dám...”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Thẩm Long Ngọc nhìn tên ma tu chằm chằm nhưng lại hỏi Mộ Phong Vân.
Mộ Phong Vân tỏ vẻ người trong cuộc cũng rất mơ hồ, không biết tại sao bọn chúng lại ra tay với mình, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-chi-yeu-su-huynh-phan-dien/175633/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.