Không biết khi nào những ma tu phòng bên cạnh đã rút lui toàn bộ, phỏng chừng là bị Thẩm Long Ngọc dạy dỗ đe dọa một chút, sợ tới mức chạy trốn suốt đêm.
Mộ Phong Vân làm ầm ĩ đến nửa đêm, đặt mình xuống ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới bị Thẩm Long Ngọc đánh thức.
Thẩm Long Ngọc có tiền có thể sai khiến quỷ ma, bảo chủ quán đi mua điểm tâm tự mình ăn, thấy thời gian gần đến mới đi gọi Mộ Phong Vân rời giường.
Cách hắn ta gọi người dậy rất đặc biệt, tiểu sư đệ đang mơ đẹp, hắn ta bước đến xốc chăn bông của người ta lên: "Mau dậy đi! Đã giờ nào rồi mà còn ngủ hả?"
Mộ Phong Vân nhíu nhíu mày, nhướng mắt với Thẩm Long Ngọc, ý hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"?" Thẩm Long Ngọc nhíu mày.
Mộ Phong Vân sửng sốt, lập tức tỉnh táo, sửa lời nói: "Bây giờ là giờ nào rồi?"
"Sắp đến trưa rồi." Thẩm Long Ngọc đưa áo khoác cho hắn: "Mau sửa soạn lại đi, dậy ăn cơm trưa, còn có rất nhiều thứ chưa mua được, hôm nay phỏng chừng phải đi rất lâu đấy."
"Ồ." Ngay khi Mộ Phong Vân ra khỏi giường, liền cảm thấy đầu gối đau nhói, cơ thể lao về phía trước.
Thẩm Long Ngọc nhanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ lấy hắn: "Làm sao vậy?"
Mộ Phong Vân nhớ ra rồi, hình như là do hôm qua bị ngã.
Hắn vốn nghĩ muốn nhịn đến khi trở về sơn môn mới xử lý, nhưng vừa ngủ một giấc rất thoải mái nên quên mất chuyện này, thoáng cái đã bại lộ.
Tất nhiên Thẩm Long Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-chi-yeu-su-huynh-phan-dien/175634/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.