Ánh trăng u ám, yếu ớt. Thậm chí nó còn không chiếu ra được một cái bóng mờ nhạt, mà chỉ uể oải mà treo trên bầu trời nơi rừng cây rậm rạp.
Một bóng dáng bé nhỏ lẻ loi đi vào rừng cây nhỏ phía sau khách điếm.
Mộ Phong Vân khoác áo khoác đi ra ngoài để đi vệ sinh, hắn thầm cảm thấy thê thảm.
Hắn đang hối hận.
Sao chân tay mình lại vụng về như vậy chứ? Nếu như cẩn thận hơn một chút thôi, thì hắn cũng đã không đá vỡ cái bô rồi. Nếu như không đá vỡ cái bô, thì hắn cũng không cần phải mạo hiểm, nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài đi tìm nhà vệ sinh rồi.
Con đường này vừa vắng vẻ lại vừa dài, xung quanh không hề có hơi người, phía xa xa còn có mấy tiếng động lạ truyền đến, thỉnh thoảng cứ có một cỗ âm khí phả lên sống lưng. Tiếng bước chân của Mộ Phong Vân cứ lẻ loi vang vọng khắp bốn phía, hắn căng thẳng mà liếc nhìn xung quanh, siết chặt áo khoác mà chạy chầm chậm.
Chỗ đi vệ sinh ở rất xa khách điếm, hơn nữa lại còn là lộ thiên. Nếu như Mộ Phong Vân không gấp đi vệ sinh, thì cả đời này hắn cũng không muốn đi đến cái chỗ như thế. Hắn bịt mũi, vội vàng đi vào giải quyết, rồi lại bịt mũi chạy ra ngoài, chuẩn bị quay về.
Lúc đến thì thì do đang gấp gáp nên vẫn cảm thấy ổn, nhưng giờ không gấp nữa, trong lòng lại cảm thấy bất an, giống như giây tiếp theo sẽ có cái gì đó xông ra vậy.
Giờ Mộ Phong Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-chi-yeu-su-huynh-phan-dien/175632/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.