"Mộ Phong Vân!" Bàn tay Thẩm Long Ngọc vỗ lên giường, cố kiềm chế cơn giận và nói: "Đứng lên cho ta! Ngươi nhìn lại ngươi bây giờ mà xem trông giống cái gì chứ!"
"Ta không đứng đấy." Mộ Phong Vân không thèm quay đầu lại, ngồi xếp bằng trên giường, ôm chăn nói.
"Ngươi đừng ép ta phải động thủ!" Thẩm Long Ngọc trừng mắt, thấy tiểu sư đệ không nghe lời, y chỉ muốn xắn tay áo lên rồi kéo hắn xuống khỏi giường.
Mặc dù Mộ Phong Vân đã ngồi rất vững nhưng cũng không chịu nổi sự lôi kéo của Thẩm Long Ngọc.
Nhưng trong khoảnh khắc Thẩm Long Ngọc giơ tay kéo hắn, Mộ Phong Vân lại lập tức buông lỏng bàn tay đang ôm chăn ra và đổi sang túm lấy đầu giường.
Thẩm Long Ngọc kéo một cái nhưng lại không được, kéo tiếp thì lại sợ làm Mộ Phong Vân đau, thế là hắn ta buông tay ra, tức giận nói: "Được! Mộ Phong Vân! Ngươi mà không nghe lời nữa thì có tin ta sẽ vứt ngươi lại rồi cho ngươi tự về sơn môn không!"
"Tự về thì tự về." Mộ Phong Vân hờn dỗi nói: "Dù sao sư thúc mà không thấy ta thì chắc chắn sẽ hỏi ngươi."
Thẩm Long Ngọc bị hắn chọc tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Được! Được lắm, tiểu tử thối, ta nên nhận ra ngươi không phải kẻ dễ đối phó từ trước mới đúng... Xuống đây cho ta!"
"Ta không xuống!" Mộ Phong Vân bất mãn nói: "Sư huynh trưởng thành rồi mà còn giành giường ngủ với tiểu hài tử!"
"Tiểu hài tử mà ngủ giường cái gì! Lúc ta lớn bằng ngươi hiện tại ngày nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-chi-yeu-su-huynh-phan-dien/175631/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.