Xung quanh Thiên Quy Môn có một con sông tên là Sương Kính. Nghe nói con sông này tan chảy từ chỗ siêu lạnh ngàn năm chảy đến cho nên vào lúc nóng bức cũng lạnh thấu xương.
Nước vốn là vật vô cùng tinh khiết, mà con sông này có linh khí thiên địa, càng được gột rửa linh khí, đạo tâm càng trong sạch.
Mộ Phong Vân tĩnh tọa trong nước, sau khi chịu đựng qua cái lạnh thấu xương ban đầu thì cảm giác được mình như tan thành một thể với linh thủy này, không lâu sau, lại có một luồng linh khí vô cùng thanh tịnh không ngừng chảy vào thân thể, tụ hợp vào đan điền, sau đó chảy khắp toàn thân.
Hắn mở to mắt, thứ dơ bẩn trong cơ thể dường như cũng đã bị nước Sương Kính mang đi, linh lực trở nên mười phần tinh khiết, thực lực tăng hơn nhiều!
"..."
"Sao tiểu sư đệ không đi, sao ta cảm thấy dường như hắn đang run rẩy?"
"Phong Vân mau xuống đi, đừng để mình lạnh chết!"
"Ôi, xem thằng nhỏ lạnh kìa, miệng cũng cứng rồi. Mau đỡ nó xuống đi Nhị sư huynh, chờ lát nữa sẽ cứng mất."
"Chuyện này..."
"Lằng nhà lằng nhằng nửa ngày như thế này rồi, các ngươi có đi không? Kẻ nào cũng không có ích gì trừ miệng lưỡi, tránh ra! Ta đi!"
"Ngươi thôi đi Hạ Vân Mai, với thân thủ của ngươi, giẫm một cái lên rêu xanh trên tảng đá chẳng phải sẽ lăn xuống như bánh xe bò à."
"Lục Vân Tiên ngươi nói nhảm ít một câu thì sẽ chết à?!"
"Đừng ồn ào nữa, cấm chế ở đây do sư huynh hạ, ngoại trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-chi-yeu-su-huynh-phan-dien/1604289/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.