Chương trước
Chương sau
Mộ Phong Vân ngàn vạn lần cũng không muốn.
Mấy tháng hắn ở Thiên Quy Môn rất vui vẻ, sư phụ, sư thúc, sư huynh và sư tỷ đều đối xử với hắn rất tốt, không lý nào hắn lại để lão đầu này lại uy hiếp, dụ dỗ mình đi theo hắn ta.
Thiên Quy Môn tuy không rộng lớn và có căn cơ vững vàng như Chính Linh Tông Môn, nhưng tất cả số tiền mấy tháng qua kiếm được đều trong túi hắn. Trái lại, những lời ba hoa chích chòe của Dịch tông chủ thật ra chỉ vì muốn mình tạo bước đệm cho con gái của hắn ta.
Nhưng đây không phải là những điều hắn nên biết bây giờ, muốn lừa được vị tông chủ này thì phải tìm cách khác.
Vì vậy, hắn chớp mắt vài cái, làm ra vẻ không được thông minh cho lắm, hết nhìn Thẩm Cùng Hư, rồi lại nhìn Thẩm Long Ngọc.
Thẩm Long Ngọc không biết hắn sẽ làm gì với vẻ ngoài ngu ngốc của mình, không biết nên nói gì mà nhìn hắn.
Tất nhiên nhiên biểu hiện của sư huynh mình đều lọt hết vào tầm mắt của Mộ Phong Vân, nhưng hắn lại không thể giải thích với hắn ta ngay bây giờ. Hắn bỏ qua tình tiết nhỏ nhặt xen ngang này, rồi nhìn vào mặt Dịch Vô Khuyết như dự định, và rụt rè nói: “Dịch bá bá muốn dẫn ta đi đâu vậy...”
Mộ Phong Vân xấu hổ, Thẩm Long Ngọc bị kích thích đến mức cả người nổi da gà, nhưng mà trái lại Dịch Vô Khuyết thực sự rất thích bộ dạng này, hắn ta chạm vào đầu Mộ Phong Vân và nở một nụ cười hiền lành.
“Đi Chính Linh Tông, một nơi lớn hơn và tốt hơn ở đây. Hơn nữa ở đó có... Tiểu đồng bọn giống ngươi cùng nhau lớn lên.” Dịch Vô Khuyết cảm thấy rằng mình có thể mở mang đầu óc của hắn, nên từ từ nói: “Còn có sư phụ tốt hơn, có thể giúp ngươi mạnh hơn.”
“Nhưng ta không quen ai ở đó, ta sợ...” Giọng của Mộ Phong Vân nhỏ dần.
“Phong Vân,” Dịch Vô Khuyết thấy thế, thành khẩn nói: “Dịch bá bá biết rằng người rất mạnh, không dễ gì ngươi mới quen được những người ở đây và ngươi không muốn rời đi. Nhưng đôi khi, có bỏ mới có được. Đừng để vì chút chuyện ngỏ mà đánh mất một cơ hội lớn, hiểu không?”
Mộ Phong Vân thấp thỏm nhìn hắn ta.
Đúng là trẻ con luôn già mồm cãi láo, Dịch Vô Khuyết cố nén sự không vui trong lòng, nói tiếp: “Bây giờ ngươi có quyền không đồng ý, nhưng nếu ngươi chọn Chính Linh Tông, trong tương lai chắc chắn ngươi sẽ không bao giờ hối hận.”
“Phong Vân, chi bằng ngươi cứ...”
Còn chưa kịp nói xong, Mộ Phong Vân đã vặn vẹo: “Nhưng, nhưng...”
Hắn vừa liên tục lải nhãi “Nhưng”, vừa cố rút cánh tay của mình ra khỏi tay Dịch Vô Khuyết, chỉ có điều là không thể.
Nhưng cũng không quan trọng, vì hắn đoán rằng Dịch Vô Khuyết có lẽ cũng sắp hết kiên nhẫn rồi.
Sợ rằng lửa cháy chưa đủ to, Mộ Phong Vân quyết định thêm chút mồi lửa. Hắn dùng tay trái xé rách ống tay áo của Dịch Vô Khuyết, còn giả vờ không cẩn thận kéo hắn ta hai cái.
Một giây sau, quả nhiên thấy hắn ta lộ ra vẻ mặt không hài lòng.
Dịch Vô Khuyết siết chặt tay còn lại của Mộ Phong Vân và mím miệng.
Ý tứ đe dọa hiển nhiên không cần nói cũng hiểu.
Dịch Vô Khuyết nhanh chóng thay đổi biểu cảm. Có lẽ bởi vì hắn ta không muốn trở mặt quá nhanh, hoặc có thể là vì mình biểu lộ vẻ ngoài dữ tợn với một đứa trẻ là chuyên vô ích, thậm chí có thể phản tác dụng.

Với tư cách là trẻ con, khả năng quan sát cũng không quá tốt, Mộ Phong Vân vờ như không nhìn thấy, vẫn ra rút kéo cánh tay của hắn ra.
Thấy vậy, Dịch Vô Khuyết buông tay ra, dựa lưng vào ghế, cười nói: “Thôi bỏ đi, Phong Vân còn quá nhỏ, nên không biết tốt xấu. Bây giờ đã quen với các huynh đệ trong sư môn, tất nhiên là không muốn rời đi. Là do ta hồ đồ rồi.”
Mặc dù hắn ta nói vậy, nhưng có lẽ hắn ta vẫn sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng vì đối phương đã nhượng bộ, nên Thẩm Cùng Hư cũng không thể tiếp tục gây sự.
“Dịch tông chủ có thể nghĩ được như vậy thì thật là tốt, không cần bàn cãi, đến khi Phong Vân trưởng thành nhất định sẽ rất cảm động và nhớ kỹ nổi khổ tâm của ngươi hôm nay.” Thẩm Cùng Hư nói: “Phong Vân, còn không mau cảm tạ Dịch tông chủ.”
Mộ Phong Vân bước tới, hành lễ: “Tạ ơn Dịch tông chủ.”
Khóe miệng Dịch Vô Khuyết giật giật, ngồi một lúc sau liền tìm lý do rồi rời đi.
Đoàn người Chính Linh Tông hùng dũng, lúc rời đi, một đám hắc y nhân sừng sững che nửa bầu trời xuyên qua cổng điện.
Trong chốc lát, trong đại điện, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Mộ Phong Vân nhìn chằm chằm gần nửa khắc, cuối cùng những nhân tài đó cũng biến mất khỏi tầm nhìn của hắn.
Ngay sau khi bóng dáng của người cuối cùng biến mất, tất cả mọi người đều buông lỏng sức lực, một đàn chim cá nhộn nhịp giương nanh múa vuốt mà hiện nguyên hình.
Ngay khi vừa thả lỏng, Mộ Phong Vân nghe thấy tiếng ai đó ở đằng sau cười khúc khích.
Không cần nói, hẳn là đại sư huynh sớm đã kìm lòng không đậu.
Mộ Vân Thâm oán hận quay đầu lại, liền thấy Thẩm Long Ngọc đang chỉ tay về phía mình và cười: “Sao có thể... Tiểu sư đệ, không ngờ trong thâm tâm ngươi lại là một thiếu niên nhát gan, dễ mềm lòng. A ha ha ha ha!”
“…”
Mộ Phong Vân đã thực sự nhìn thấy được tài hùng biện sắc bén của người này, chỉ với bốn chữ ngắn ngủn có thể khiến một người tức giận đến nổi trợn tròn mắt.
“Long Ngọc, ngươi cười cái gì. Ngươi không biết là tiểu sư đệ của ngươi chỉ là đang giả vờ thôi sao?” Mộ Phong Vân vốn tưởng rằng sư tôn là người nghiêm túc, ai ngờ cũng theo hắn ta mà lộ ra: “Cái bộ dạng hèn mọn, đáng thương này, nếu để cho Khưu sư thúc của ngươi nhìn thấy cũng không đau lòng chút nào đâu ha ha ha ha ha ha!”
“…”
Đối mặt với hai người thượng bất chính hạ tắc loạn này, Mộ Vân Kỳ không thể tưởng tượng nổi, cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể đợi hai người bọn họ tự mình ổn định lại.
Thẩm Cùng Hư cười quá nhiều, ho khan vài tiếng, cuối cùng cũng ngừng lại. Hắn ta đấm đấm chân, giấu đi sự vui vẻ, nghiêm nghị nói: “Chỉ là, Phong Vân, mặc dù ngươi có thể ngăn cản bọn họ một thời gian, nhưng đó không phải là giải pháp lâu dài. Hôm nay những người này đột ngột đến đây, nếu như chỉ vì thích tài năng của ngươi, thì cũng không cần phải khua chiêng gióng trống như thế.”
Sư tôn nói rất có lý, Thẩm Long Ngọc nghi ngờ nói: “... Chẳng lẽ là đến vì Tam Sinh Cốt?”
Thẩm Cùng Hư chẳng nói đúng sai.
Thẩm Long Ngọc ngẫm nghĩ, nói: “Điều này có lý ... Bàn về biểu hiện của Phong Vân trong trận so tài thực ra chỉ là một cái cớ. Mục đích thực sự của bọn họ có lẽ chỉ là muốn kiểm soát người có thể nắm giữ Tam Sinh Cốt.”
“Mấy ngày đầu khi Phong Vân đến cửa núi, vừa lúc xuất hiện dị tượng, mà hắn quả thật là thiên phú hơn người, vậy nên từ lâu bọn họ đã nhắm tới Phong Vân. Chỉ là chưa có duyên cớ và cơ hội thích hợp, cho nên tạm gác lại. Bây giờ chỉ cần có chút cơ hội, liền sẽ mặt dày tới đây đòi người.”

Thẩm Long Ngọc càng nghĩ càng thấy phân tích của mình có lý: “Hơn nữa, trong trận so tài Phong Vân chỉ có thể đánh bại một đệ tử ngoại môn của Sùng Sơn phái. Bàn về biểu hiện, Trịnh Văn Sơn còn vừa mắt hơn hắn.”
Nói đến đây, hắn ta dừng lại và nhìn Mộ Phong Vân đang đứng cạnh mình.
Đứa nhóc này có hơi buồn.
Thẩm Long Ngọc suy nghĩ kỹ lưỡng, vừa rồi mình nói như vậy có vẻ không đúng lắm, dù sao ý chí thắng thua của trẻ con cũng rất lớn.
Vì vậy, hắn ta kéo Mộ Phong Vân đến bên cạnh mình và dỗ dành: "Đương nhiên cũng không có nghĩa là ngươi không giỏi, chỉ là không có cơ hội thể hiện mà thôi. Dù sao đối thủ nội môn đều bị bọn hắn giành mất.”
“…”
Mộ Phong Vân cảm thấy chắc chắn là hắn ta đã hiểu lầm gì rồi, vừa định giải thích thì sư huynh của hắn nghĩ rằng đã giải quyết xong vấn đề và bắt đầu nói sang chuyện khác.
……
Đường về chỗ nghỉ chân vẫn dài như cũ.
Thẩm Long Ngọc chậm rãi nắm tay Mộ Phong Vân.
Mấy người bọn hắn thảo luận đã lâu vẫn không có biện pháp đối phó với đám thiêu thân Chính Linh Tông, tinh thần Thẩm Cùng Hư không tốt lắm nên đành phải nghỉ ngơi một chút. Lúc đi ra, hai người đều đầu óc hỗn loạn, nên trên đường trở về cũng muốn sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Đường núi vắng lặng và dài, tránh xa những bộn bề, bước đi trên đó dường như tâm trạng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Mộ Phong Vân đột nhiên nhớ đến ngày đầu tiên hắn đến đây.
Vào thời điểm đó, mọi thứ ở đây đều rất lạ lẫm, khắp nơi đều rất cổ quái. Thẩm Long Ngọc đối với hắn không có một chút thiện cảm nào, mà hắn cũng đã đoán trước rằng chủ nhâm cơ thể này cũng không phải là người tốt gì.
Chỉ trong vài tháng, mọi thứ đã khác.
Những người xung quanh đối xử chân thành với hắn, mà hắn tất nhiên cũng ghi lòng tạc dạ.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Chính Linh Đồng lại khiến hắn có chút bất an.
Nội dung chi tiết của “Tuyệt thế tiên tôn” hắn cũng không rõ lắm, trong sách chỉ nhìn thấy môn sơn thi đấu, nội dung còn lại hầu như đều là nghe học sinh thảo luận mới biết được.
Nhưng sau khi phân tích lại những suy nghĩ của mình, Mộ Phong Vân phát hiện ra rằng, có rất nhiều nội dung trong cốt truyện mà mình không biết, hơn một nửa là về vị đại tiểu thư của Chính Linh Tông. Ngay cả Thẩm Long Ngọc, hay trùm cuối, cũng chỉ có vài câu.
Hơn nữa còn là những từ rất không ổn như: “Mất tích” và “Hắc hóa”.
Một cơn gió thổi qua.
Chỉ là tiết trời đầu thu, nhưng không hiểu tại sao lại khiến người ta cảm thấy hơi lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.