Tô Hinh Dư khóc hết nước mắt nhưng lệnh của Trương Tử Ngôn đã ban xuống, cô ta càng không ưng thuận thì càng trở nên đáng ghét hơn.
Tôi và Tiểu Mãn nhìn nhau nén cười.
"Vậy ta không làm phiền ngài nữa, ta về gian phòng nghỉ ngơi trước." - Tô Hinh Dư bị đuổi rồi, tôi cũng không muốn nhìn thấy mặt băng của hắn.
"Triệu Mỹ Nhi, xem ra nàng còn thủ đoạn hơn ta nghĩ." - Trương Tử Ngôn lạnh lùng nhìn tôi nói.
"Trương tướng quân, ngài quá khen rồi." - Tôi cũng khinh khỉnh đáp…
"Đạt được mục đích liền trở mặt." - Trương Tử Ngôn bước đến gần tôi.
Tôi không thoái lui, chẳng phải người đời thường nói… bản thân không ngượng đối phương sẽ ngượng sao.
Tôi hất mặt, khiến mặt đối mặt, ánh mắt chạm nhau.
Được rồi, tôi lại bị vẻ ngoài lạnh lùng đẹp trai này khiến đầu óc trống rỗng.
"Ngài… ngài… nói gì ta không hiểu."
Hắn ta biết bị tôi lợi dụng, cũng nguyện ý để tôi lợi dụng.
"Triệu Mỹ Nhi, nàng lấy lòng ta để muốn gặp hắn ta… vì hắn ta mà khóc đến thương tâm… không cần phải giả vờ nữa, ta chấp thuận cho nàng gặp hắn lần cuối."
Tôi đi gặp tên mặt gian đó làm gì?
Thì ra là ăn giấm, ghen tuông vô vị.
Quá oan ức, tôi cười rung người mà bọn họ nghĩ tôi khóc thương tâm.
"Trương tướng quân, ta đã nói là ta với hắn ta không có liên quan. Ngài không thấy hắn một chút nữa là lấy mạng ta sao?"
Tôi có điên mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-gian-de-gap-tan-lang-nhu-y/2963928/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.