Tôi được người của Lão bà bà đưa đến nhà chính. Khi vào bên trong đã nhìn thấy một bà lão tóc điểm bạc, thần thái sang trọng, trên tay cầm một chuỗi hạt đang ngồi ở chiếc ghế trên cao.
Bên cạnh bà ấy là Tô Hinh Dư đang ngồi khóc lóc ấm ức.
Rõ ràng hôm qua bị đuổi rồi, mặt cũng dày thật.
"Nội tổ mẫu, người cho gọi con." - Tôi cúi đầu chào bà nội của Trương Tử Ngôn.
"Quỳ xuống." - Bà ta nhìn tôi với ánh mắt không vui.
Dù gì bà ấy cũng lớn tuổi, thôi thì nhịn vậy.
Tôi quỳ xuống.
Tô Hinh Dư lén nhìn tôi cười đắc ý.
"Tổ mẫu, không biết con đã làm sai chuyện gì?"
"Phu nhân, đã bao lâu rồi người không đến thỉnh an Lão phu nhân… người là thê tử của Tướng quân đại nhân cũng không bằng Tô tiểu thư ngày nào cũng đến bầu bạn và chăm sóc Lão phu nhân." - Người hầu thân tín của Lão phu nhân lên tiếng.
Tôi bĩu môi…
Lúc tôi bị ngã xém chết dưới hồ, cả nhà họ Trương các người có ai quan tâm đến tôi.
"Tổ mẫu, sau lần bị ngã xuống hồ sức khỏe con rất yếu, thường hay cảm mạo phong hàn… con không dám đến thỉnh an người vì sợ lây bệnh cho người." - Tôi đáp.
"Tổ mẫu, nàng ta bị bệnh nhưng luôn ra sức quyến rũ Tử Ngôn… còn dọn đến gian phòng phía đông để làm phiền huynh ấy… xem ra cái này không phải là bệnh mà chính là trong mắt không hề có người." - Tô Hinh Dư vừa bóp vai cho bà ấy vừa thêm dầu vào lửa.
Đúng là đồ lẳng lơ, ai mang kiệu rước cô ta khi nào mà đã gọi bà ấy là tổ mẫu…
"Ai cho phép cô dọn đến gian phòng ấy?" - Lão phu nhân tức giận mắng.
Tô Hinh Dư khóc ấm ức:"Tổ mẫu đừng tức giận ảnh hưởng sức khỏe… nàng ta ỷ là Công chúa nên Tử Ngôn huynh ấy cũng không thể không nhượng bộ mà cho nàng ta… Tử Ngôn thật đáng thương, sống với thê tử như nàng ấy luôn phải e dè."
Tiểu Mãn kể với tôi rằng Lão phu nhân này rất ưng mắt Tô Hinh Dư…
Cô ta đúng là thích chơi đùa với lửa… hình như tôi đã quá nhẹ tay rồi.
"Có chuyện như vậy?"- Lão phu nhân càng lúc càng tỏ ra chán ghét tôi hơn.
Ngày tôi xuyên vào cái thể xác này biết bản thân là công chúa thì cảm thấy quá ăn may… nhưng sau đó mới biết nó thật thê thảm.
"Hôm qua, vì nàng ấy mà Tử Ngôn hiểu nhầm con liền cấm con không được đến thăm Tổ mẫu… Người nhìn thấy tình cảm của con và Tử Ngôn từ nhỏ đến lớn đều hòa thuận, vì nàng ta mà huynh ấy liền đuổi con đi."
Tô Hinh Dư quỳ dưới chân Lão phu nhân ấm ức khóc, bà ấy liền ôm cô vào lòng vuốt ve mái tóc của cô ta an ủi.
Tôi biết có cải cũng không cải được.
Lão phu nhân tin tưởng Tô Hinh Dư và có ác cảm với tôi.
"Mỹ Nhi, cô đã biết lỗi của mình chưa?" - Lão phu nhân nhìn tôi nói.
"Tổ mẫu, con không có lỗi." - Tôi đáp.
"Mau trả lại gian phòng phía đông… sau này Tử Ngôn thành thân với Tiểu Dư thì nơi đó là của con bé…"
Thì ra bà ấy muốn Tô Hinh Dư làm thê thiếp của Trương Tử Ngôn, tôi còn sống thì cô ta đừng có mơ bước vào nhà họ Trương nữa bước.
"Tổ Mẫu, gian phòng đó Tử Ngôn đã cho con rồi, trừ khi chàng ấy nói con phải trả thì con nhất quyết không trả." - Tôi đáp.
Lão phu nhân tức giận đứng lên:"Ngổ nghịch, ta là tổ mẫu của Tử Ngôn… lời của ta mà cô dám cải lại."
"Đây là phủ Tướng quân, là nhà của phu quân của con… Tổ mẫu người không thể đuổi con đi được."
"Người đâu, người đâu…" - Lão phu nhân tức giận đến rung rẫy bàn tay chỉ về phía tôi.
Người làm và nô tỳ trong nhà đều chạy đến nhà chính.
"Người đâu, Triệu Mỹ Nhi buông lời xúc phạm Lão phu nhân, mau bắt cô ta lại chịu phạt." - Tô Hinh Dư ra lệnh.
Hai tên lính canh khóa tay tôi lại.
Lần này đúng là cái miệng hại cái thân, nhưng tôi không hối hận. Lão phu nhân này đã không thích tôi, có nói gì bà ấy cũng sẽ không tin.
"Phạt vả miệng 20 cái, quỳ giữ sân đến khi mặt trời xuống núi… không cho cô ta ăn uống gì cả… ai dám giúp đỡ sẽ bị phạt chung với cô ta."
Lão phu nhân nói rồi tức giận bỏ đi.
"Ta là công chúa của Triệu quốc, các người dám ra tay?"
Tôi đánh liều hù dọa, chứ cái chức danh công chúa này tôi cảm thấy nó vô tác dụng từ rất lâu rồi.
"Phu nhân, người tuy thân phận cao quý nhưng đã gả vào nhà họ Trương thì phải tuân theo quy tắc nhà họ Trương. Xin thứ tội cho nô tỳ, nô tỳ chỉ làm theo lệnh của Lão phu nhân."
Bà ta đúng là cay độc, vậy mà tát tôi đủ 20 cái.
Gương mặt tôi xưng lên, máu trong miệng cũng chảy ra.
Từ nhỏ tuy gia đình không êm ấm nhưng tôi chưa từng bị ba mẹ tát lấy một cái.
Tôi ấm ức khóc…
Bọn chúng bắt tôi quỳ giữa trời nắng nóng…
Hai tên lính canh đứng như pho tượng canh giữ.
"Cho tôi uống nước." - Tôi khát đến khô cả cổ họng.
Vừa đau đớn, vừa đói, vừa khát… toàn thân tôi cảm giác không thể cầm cự được lâu.
"Lão phu nhân đã căn dặn không được phép cho người uống nước."
Tên lính canh đáp.
Đúng là thê thảm.
Sao tôi lại có thể quên mất cái nhân vật này chứ.
Cũng may, tôi không cho Tiểu Mãn theo cùng, nếu không con bé cũng sẽ thê thảm như tôi rồi.
Tôi đưa mắt nhìn lên ánh mặt trời chói chang… mùa hè thì phải, nắng thật đẹp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]