Tôi được người của Lão bà bà đưa đến nhà chính. Khi vào bên trong đã nhìn thấy một bà lão tóc điểm bạc, thần thái sang trọng, trên tay cầm một chuỗi hạt đang ngồi ở chiếc ghế trên cao.
Bên cạnh bà ấy là Tô Hinh Dư đang ngồi khóc lóc ấm ức.
Rõ ràng hôm qua bị đuổi rồi, mặt cũng dày thật.
"Nội tổ mẫu, người cho gọi con." - Tôi cúi đầu chào bà nội của Trương Tử Ngôn.
"Quỳ xuống." - Bà ta nhìn tôi với ánh mắt không vui.
Dù gì bà ấy cũng lớn tuổi, thôi thì nhịn vậy.
Tôi quỳ xuống.
Tô Hinh Dư lén nhìn tôi cười đắc ý.
"Tổ mẫu, không biết con đã làm sai chuyện gì?"
"Phu nhân, đã bao lâu rồi người không đến thỉnh an Lão phu nhân… người là thê tử của Tướng quân đại nhân cũng không bằng Tô tiểu thư ngày nào cũng đến bầu bạn và chăm sóc Lão phu nhân." - Người hầu thân tín của Lão phu nhân lên tiếng.
Tôi bĩu môi…
Lúc tôi bị ngã xém chết dưới hồ, cả nhà họ Trương các người có ai quan tâm đến tôi.
"Tổ mẫu, sau lần bị ngã xuống hồ sức khỏe con rất yếu, thường hay cảm mạo phong hàn… con không dám đến thỉnh an người vì sợ lây bệnh cho người." - Tôi đáp.
"Tổ mẫu, nàng ta bị bệnh nhưng luôn ra sức quyến rũ Tử Ngôn… còn dọn đến gian phòng phía đông để làm phiền huynh ấy… xem ra cái này không phải là bệnh mà chính là trong mắt không hề có người." - Tô Hinh Dư vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-gian-de-gap-tan-lang-nhu-y/2963927/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.