Nhìn thấy bọn người họ đã bị tôi ra tay thê thảm rồi còn bị Trương Tử Ngôn ép Hoàng hậu phạt vả miệng thì quá là đáng thương rồi.
Tiểu Mãn và tôi nhìn nhau nén cười.
"Thưa Hoàng hậu nương nương, thần và công chúa xin phép cáo lui… chuyện lần này cũng không muốn truy cứu nữa, mong nương nương thận trọng chỉnh đốn lại bọn nô tài này."
Nhìn bà ta tức giận mà không dám đáp lại Trương Tử Ngôn khiến tôi không thể nhịn được cười.
Hắn ta và tôi rời khỏi hoàng cung, vô tình đi ngang qua Tô Tử Khiêm đang đi tuần tra trong hoàng cung.
Tôi và hắn đi ngang qua Tô Tử Khiêm, tôi lén nhìn về phía Tô Tử Khiêm thì phát hiện hắn ta cũng nhìn tôi, chạm vào mắt tôi liền nở một nụ cười.
Cười với tôi sao?
Vì phép lịch sự, tôi cũng cười đáp lại.
Vậy mà nụ cười kia lai lọt vô mắt Trương Tử Ngôn. Vậy rồi không biết ăn phải gì, hắn ta kéo tôi đi thật nhanh.
Trên xe ngựa quay về Tướng phủ.
Tôi không muốn nhìn thấy mặt băng của hắn liền đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Toàn cảnh ngày xưa hiện ra trước mắt tôi, phố xá đông đúc kẻ mua người bán… rất náo nhiệt.
Tôi nhìn thấy một ông lão bày một cái bàn ngồi giữa đường, cũng không trưng bán cái gì liền thắc mắc.
"Tiểu Mãn, bên kia là bán gì vậy muội biết không?"
Tiểu Mãn cũng nhìn ra bên ngoài theo hướng tôi chỉ liền nói:"Công chúa, nô tỳ từ nhỏ đã tiến cung theo người, những món đồ bên ngoài nhân gian cũng không biết nhiều."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]