Bị nhốt trong bóng tối, tôi và Tiểu Mãn cũng không biết rằng đã trôi qua bao nhiêu thời gian. Thời gian cũng trôi qua rất lâu rồi, tôi và Tiểu Mãn cũng đã cảm thấy đói và khát.
"Công chúa, người ăn đi."
Tiểu Mãn lấy trong áo một chiếc bánh bao lớn, không biết đã chuẩn bị từ khi nào.
"Nô tỳ nghe tin Công chúa bị Hoàng hậu gọi vào cung đã chuẩn bị trước."
Tôi mỉm cười xoa đầu con bé.
Chiếc bánh bao được bẻ ra làm hai, tôi đưa cho con bé.
"Chúng ta cùng ăn."
"Công chúa ăn đi, nô tỳ chịu đói giỏi lắm… người thân thể yếu ớt phải ăn nhiều mới không ngã bệnh."
Tôi lắc đầu, con bé này lúc nào cũng muốn bảo vệ tôi.
"Là ta liên lụy muội, muội ăn đi… muội không ăn ta cũng không ăn."
Tiểu Mãn nghe vậy mới rón rén cầm nữa chiếc bánh bao nhanh nhảu ăn. Tôi bật cười, rõ ràng rất đói nhưng vẫn muốn nhường cho tôi.
"Công chúa, người ăn đi…"
"Tiểu Mãn, muội muốn lấy nam nhân như thế nào?"
Tiểu Mãn đang ăn thì trố mắt nhìn tôi ngạc nhiên:"Công chúa, nô tỳ cả đời muốn hầu hạ người… nô tỳ không muốn xuất giá."
"Ngốc quá, rồi muội sẽ lọt vào lưới tình sớm thôi hahaha."
Giống như tôi, sống ở thế giơi của mình gần 30 năm cũng không thể đặt tình cảm cho bất cứ ai, vậy mà chỉ vài tháng gặp gỡ Trương Tử Ngôn, đã thích hắn.
Ông trời trớ trêu, khiến tôi phải thích người không nên thích.
"Công chúa, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-gian-de-gap-tan-lang-nhu-y/2963914/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.