Đi một ngày cũng đã đến cổng thành.
Hôm nay cổng thành rất đông đúc từng đoàn người xếp hàng để qua thành, ai nấy đều bị quan binh kiểm tra.
Cho đến khi đoàn người của Lục Cẩm Khanh đi tới cũng bị quan binh chặn lại hỏi.
Lục Cẩm Khanh liền nói:"Nương tử ta bị bệnh nặng, nghe nói trong thành có đại phu tốt nên muốn vào thành chữa trị cho nàng ấy."
Bọn quan binh nhìn tôi, tôi tất nhiên tựa đầu vào lòng hắn, gương mặt tỏ ra đau khổ mệt mỏi.
Cái tên này, muốn diễn thì cũng phải nói trước chứ?
"Đại phu giỏi, là đại phu nào?" - Bọn quan binh hỏi.
"Là Hứa đại phu, ngài ấy nổi tiếng là trị được bách bệnh tại kinh thành." - Tiểu Mãn nhanh miệng đáp.
Đúng là trong kinh thành có một vị Hứa đại phu, bọn quan binh liền không nghi ngờ mà cho năm người bọn họ qua.
Tôi nhìn thấy một số người đã bị bắt giam lại, bọn họ luôn miệng kêu oan ức.
Bọn người Lục Cẩm Khanh có lẽ cũng không phải người tốt.
"Tiểu mỹ nhân, còn muốn tựa đến khi nào?"
Lúc này tôi mới nhận ra tôi vẫn còn tựa vào ngực Lục Cẩm Khanh, hai tay vẫn bám lấy khủy tay hắn đầy tình tứ.
"Ơ…"
Tôi lập tức buông hắn ra.
"Lục Cẩm Khanh, đã đến kinh thành rồi. Ta và ngài xem như không ai nợ ai, cáo từ."
Lục Cẩm Khanh gật đầu:"Cáo từ."
Bọn họ trông rất vội, cũng nhanh chóng rời đi.
Tôi và Tiểu Mãn đứng giữa kinh thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-gian-de-gap-tan-lang-nhu-y/2963900/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.