“Được rồi, đừng khóc, là anh hai sai, anh hai không tốt”. Bạch Hiển rút ra bàn tay lúc này đã dính nhớp nháp dâʍ ɖịƈɦ, hắn liền dùng chính bàn tay ấy, vỗ về eo thon của Bạch Vi, ôn nhu trấn an cảm xúc đang hoảng loạn tột cùng của cô, cúi đầu ngậm lấy bờ môi ướŧ áŧ, động tác thật mềm nhẹ. Sau đó, hắn ôm Bạch Vi, xoay người, làm Bạch Vi ghé vào trên ngực mình, hai tay chui vào từ dưới váy Bạch Vi, luồn vào bên trong, bắt đầu vuốt ve cô. Ngay từ đầu là sống lưng, sau đó đến mông, đùi. Hắn tham lam mà vuốt ve, tựa hồ dùng phương thức như vậy, trấn an Bạch Vi đang khóc lóc không ngừng. Cô rất khổ sở, hắn biết, cô căn bản là không có cách nào tiếp thu anh trai đột nhiên lại chuyển biến thành một người đàn ông thế này. Cũng giống như hắn năm đó, căn bản là không có cách nào tiếp thu, chính mình thế nhưng lại lấy ánh mắt đối đãi một người phụ nữ, dùng nó trên chính em gái ruột thịt của mình. Nhưng là Bạch Vi cần thiết phải chấp nhận! Hắn yêu cô như vậy, như thế nào có thể chịu cảnh cả đời bị xem là anh trai cơ chứ? Bạch Vi khóc đến mệt mỏi, ghé vào trên người anh trai, vẫn không nhúc nhích mà tuỳ ý hắn vuốt ve, sau đó giọng thật run rẩy, hỏi nhỏ: “Anh hai, anh còn xem anh là anh trai của em sao? Em là em gái anh mà, anh hai...” “Đã từ rất lâu rồi, anh đã không còn xem em, đơn thuần là em gái nữa”. Bạch Hiển nằm trên giường, đũng quần ngẩng cao, đặt ở giữa hai chân Bạch Vi, hai mắt hắn nhìn trần nhà, bàn tay to nhẹ nhàng đặt ở qυầи ɭóŧ cô, như có như không mà xoa xoa hai cánh mông mềm mại, thành thật trả lời: “Trước kia anh không muốn cho em biết, chính là sợ em phản ứng như lúc này, không tiếp thu được”. “Thế hiện tại sao anh lại như thế này!” Bạch Vi chật vật mà ngồi dậy, liền ngồi trên eo Bạch Hiển, ở dưới mông chính là vật đang cương cứng của anh trai, cô khóc lóc, đấm đánh Bạch Hiển, điên loạn mà la lối: “Em hiện tại cũng không thể nào tiếp thu được! Anh hai, em không chấp nhận, em cảm thấy... em cảm thấy thật khủng khiếp, anh hai, vì cái gì anh lại cho em biết!? Tình cảm như vậy...tình cảm như vậy, một mình anh chịu không phải tốt hơn sao?” Đây là địa ngục. Cô phảng phất giống như bị chính anh ruột của mình kéo xuống, anh hai đến tột cùng có biết mình đang nói cái gì hay không?? Hắn nói, hắn từ rất lâu liền không đơn thuần chỉ xem cô là em gái, ý tứ là từ rất lâu rồi, hắn liền sinh ra du͙ƈ vọиɠ đối với cô? Loại tình cảm này, quả thực chính là lσạи ɭυâи! Anh trai vì cái gì lại muốn cho cô biết những thứ này? Trước kia đều giấu thật tốt, hiện tại lại giấu tiếp không phải càng tốt sao? Một mình chìm sâu xuống địa ngục, vì cái gì còn muốn kéo cô theo? “Em có thấy mình ích kỷ không?” Bạch Hiển ngồi dậy, nâng lên nửa người trên, một bàn tay chống ở phía sau, một bàn tay áp lên cái ót của Bạch Vi, ép cô dịch lại gần hắn, thấy thật rõ trong bóng đêm, khuôn mặt tuấn tú mang biểu tình rách nát điên cuồng: “Em nói ra những lời như vậy, đối anh hai có phải hay không quá ích kỷ? Vi Vi, anh vốn dĩ cũng không muốn nói cho em biết, anh đã cùng Chu Tử Nhược đính hôn, anh cũng không muốn cho em biết tâm tư của mình. Nhưng mà em xem, em đối với anh chính là vô khổng bất nhập(*) như vậy, liền đường lui cuối cùng của anh, cũng bị em chặn cứng rồi!” Hắn nhìn Bạch Vi, thấy cô sửng sốt, hốc mắt Bạch Hiển lúc này thật đỏ, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, lại nói: “Anh đã không dám mơ tưởng em, anh đã tính toán từ bỏ em, nhưng mà em lại biến thành Chu Tử Nhược, biến thành vị hôn thê của anh hai! Vi Vi, anh cảm thấy đây chính là trời định, em không tiếp thu được, hiện giờ cũng chỉ có thể tiếp thu, không có lựa chọn khác. Cả em và anh, đều không có lựa chọn khác”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]