Còn có thể lựa chọn cái gì sao? Chu Tử Nhược vốn dĩ sẽ cùng Bạch Hiển đính hôn, Bạch Vi lại xuyên vào người Chu Tử Nhược, nếu cô đột nhiên đổi ý, không chịu cùng Bạch Hiển đính hôn, bác hai sẽ bỏ qua sao? Người nhà Chu gia sẽ bỏ qua sao? “Chính là anh đã nói, anh đã nói là em chỉ cần giả vờ làm hôn thê thôi”. Bạch Vi hiểu rõ đạo lý này, nhưng cô vẫn không thể ngừng khóc, ngồi gục trên người Bạch Hiển, muốn rời khỏi thân thể hắn, không cần dùng cái tư thế xấu hổ này để cùng hắn nói chuyện. Bạch Hiển lại là không nghĩ như thế, hắn ngồi dậy, ôm lấy cơ thể Bạch Vi, càng gần càng sát hắn một ít. Sau đó đôi tay âu yếm gò má, môi mỏng dừng ở khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, ám ách nói: “Vi Vi, anh chưa từng có nói qua chúng ta chỉ là giả vờ làm phu thê, Vi Vi, anh hai thích em, yêu em. Duyên trời đã định, Vi Vi chính là vợ của anh, Vi Vi...” Âm thanh nghẹn ngào, bị Bạch Hiển áp cả vào bờ môi mềm ngọt của Bạch Vi, đầu hắn lúc này như đang trên mây, một bàn tay giữ chặt eo cô, một bàn tay ghì lấy phần gáy nhỏ nhắn, điên cuồng mà hôn, nghiền áp cánh môi đỏ mọng, mút lấy cái lưỡi trơn trượt. Hắn nói hắn yêu cô, đúng vậy, trong cuộc đời Bạch Vi, cô đã luôn nghe qua anh trai nói yêu cô vô số lần. Nhưng chưa bao giờ, lại khiến Bạch Vi sởn tóc gáy như thế này. Đây là loại tình cảm như thế nào, đã vuọt xa thế giới quan cùng nhân sinh quan của Bạch Vi. Người anh trai mà cô yêu thương, kính trọng nhất, hiện giờ lại ở trước mặt cô xé xuống lốt ngoài hoàn mỹ. Hắn thoạt nhìn thật nguy hiểm, làm người khác sợ hãi, du͙ƈ vọиɠ cũng là cái dạng này xấu xí, rồi lại không e dè mà công khai hiện ra ở trước mắt cô. Hắn muốn cô, hắn khiến cô cảm nhận rõ ràng, bởi vì hắn căn bản là không có ý định che giấu nữa. Bạch Hiển chính là muốn cho cô biết, hắn đối với cô có dục niệm mãnh liệt. Du͙ƈ vọиɠ tuy rằng xấu xí, lại cuồng nhiệt đến cực đoan, không thể che dấu cũng không thể ngăn trở. Hắn cần thiết cho cô thấy. Bạch Vi ở trong gông cùm xiềng xích của hắn, sợ hãi lắc đầu, nước mắt rơi xuống lã chã, toàn thân run rẩy. Buổi tối hôm nay đã phát sinh hết thảy, hoàn toàn đánh mất hình tượng vốn có của Bạch Hiển trong lòng cô. Cô khóc như tan tác thành những mảnh vỡ nhỏ, bị Bạch Hiển hôn cổ, hắn hôn dọc xuống, thẳng đến dây áo trên đầu vai, một ngụm, cách váy ngủ mỏng, ngậm lấy hạt đậu nhỏ hồng phấn trước ngực. Bạch Vi hít sâu, bị ép phải ngồi trên người hắn. Nhắm mắt, không nhịn được mà ngửa đầu lên, lại là hai hàng nước mắt khẽ rơi xuống. Thật xấu hổ, thật quá xấu hổ, cô bị anh trai mình cắn đầṳ ѵú, nhưng lại vẫn muốn ưỡn ngực hướng tới đưa một ít vào miệng hắn. Lý trí kháng cự cùng hắn làm những chuyện thân mật như thế, nhưng thân thể lại không nghe theo, làm cô trở nên hư hỏng, thậm chí còn cảm thấy một tia tê dại phóng đãng. “Anh hai, anh thả em ra, thả em ra có được không? Chúng ta không cần như vậy, em, em căn bản là không tiếp nhận được”. Cô vừa khóc vừa lắc đầu nguầy nguậy, cổ ngẩng lên, nước mắt liền theo gương mặt rơi xuống, bụng nhỏ truyền đến run rẩy cùng trống vắng, làm cô cảm thấy thẹn. Anh trai còn cắn một bên vú, lúc này tay hắn đã tham lam niết lấy bầu ngực trắng nõn bên kia. Cô vẫn còn duy trì tư thế ngồi trên eo hắn, qυầи ɭóŧ trào ra dâʍ ŧɦủy̠, đem quần ngủ của hắn đều phải làm ướt. “Vi Vi, là em không buông tha anh, vẫn luôn là em”. Bạch Hiển vừa dứt lời, lại cởi dây áo ngủ bên kia của cô, lộ ra một cặp bông đào, hắn há mồm, mút một bên đầṳ ѵú, một bên cầm ở trong tay xoa nắn thưởng thức, lại đem mặt vùi vào giữa ngực cô, thở dài: “Ngoan, Vi Vi không khóc, ngày mai buổi sáng tỉnh lại, giọng em đều sẽ trở nên khàn mất. Anh hôm nay không làm gì em, chỉ hôn một chút như vậy, có được không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]