“Phải không? Là nói bậy à?”
Bạch Hiển cong môi, khoé miệng treo lên một nụ cười quỷ dị không rõ ý vị, nhưng cũng không làm rõ những gì mình nói, lại cất giọng:
“Vậy công trình bên đó mong bác hai có thể đẩy nhanh tiến độ, cuối tuần, tập đoàn sẽ tổ chức cho các thành viên trong hội đồng quản trị đi giám sát quá trình, bác...”
Một tiếng “bác” này, gọi
Bạch Trường Thiên đến lạnh hết cả sống lưng, ông ta ngẩng đầu, đánh gãy lời Bạch Hiển nói, trừng to đôi mắt mà gặng hỏi:
“Bạch Hiển, mày đây là có ý tứ
gì? Hội đồng quản trị từ lúc nào lại quyết định đi Nam Sơn thăm dò tiến độ công trình?”
“Vừa mới quyết định”.
Ý cười trên mặt Bạch Hiển càng sâu, dứt khoát xoay người, đôi chân thon dài từng bước bước ra khỏi biệt thự của Bạch gia, không quên giương giọng khiêu khích:
“Bác hai, cháu còn rất trẻ, cũng còn rất nhiều thời gian...” ...cùng bác chơi đùa vui vẻ.
Không ai có quyền thương tổn đến một sợi tóc của Bạch Vi, tất cả những kẻ ngu ngốc phạm vào điều này, đều nên cút xuống địa ngục, sống
không bằng chết!
Cho nên Bạch Trường Thiên à, thời gian còn dài lắm, nếu khôn ngoan thì mau đi đến cục cảnh sát thú tội, ăn năn sám hối những gì ông đã gây ra cho Bạch Vi.
Bằng không, quãng đường đời dằng dặc còn lại sau này, Bạch Hiển cùng “bác” từ từ chơi!
Gia chủ Bạch gia Bạch Hiển, để lại một lời
khó giải thích này, lại một lần nữa từ lễ tang em gái mà biến mất.
Dù sao cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-the-cua-anh-trai/1140743/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.