Bạch Hiển lúc này đang xử lý những phân đoạn cuối cùng của tang lễ em gái hắn.
Hắn chọn cho mình một bộ âu phục đen tuyền cẩn trọng, một bàn tay cầm lấy thân điện thoại, tay còn lại yên vị trong túi quần.
Trên mặt đeo một chiếc kính râm ánh bạc, nhẹ giọng “Ừm” một tiếng, thông qua điện thoại nói với Bạch Vi:
“Lát nữa anh sẽ cho người đưa tới”.
Sau đó lại trầm trầm mà dặn dò cô một số thứ cần chú ý khi ở nhà một mình, lúc này mới yên tâm mà cúp máy. Hắn
xoay người, vô cảm nhìn về phía sau, từng người từng người Bạch gia đều đang khóc lóc thảm thương.
Những người thật lòng khóc thương, những kẻ
dối trá vờ vịt, ngay lúc này đây, Bạch Hiển đều phớt lờ không để bụng. Hiện tại em gái nhỏ của hắn đang ở trong hôn phòng, ngoan ngoãn
chờ được
đem quần áo tới. Hắn
chỉ muốn tức khắc trở về.
Có một người
hầu lại gần Bạch Hiển, sửa sang lại một ít quần áo của Bạch Vi lúc cô còn sống, hỏi hắn cách xử lý thoả đáng. Bác hai mặt đầy
nước mắt, bộ dáng trông có vẻ như đang thương tâm muốn chết cũng theo sau mà tiến đến, trách cứ người hầu:
“Đương nhiên là mang đi hoả táng cùng thân xác, việc nhỏ như vậy còn đến làm phiền A Hiển, đầu óc dùng để trưng à!?”
“Đều gói lại thật cẩn thận, đưa về hôn phòng của tôi”.
Bạch Hiển biểu tình lãnh đạm
nhìn người hầu, đôi tay đều cắm hết vào trong túi quần, thân hình thon dài cao lớn, kính râm vẫn như cũ đeo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-the-cua-anh-trai/1140742/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.