《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》
“Ọt ọt.”
Trong không gian yên tĩnh và trống vắng của lớp học, bụng của Tống Ỷ Thi đang kêu réo.
Cả Tống Ỷ Thi và Ung Dương cùng trố mắt nhìn nhau.
Cơn tức giận tràn ngập trong lòng của Ung Dương dần lắng xuống.
“Đói bụng rồi sao?”
“...”
“Chúng ta đi ăn trước đã.”
“Ừ.” Tống Ỷ Thi trả lời, ngẩng đầu lên nhìn Ung Dương: “Vậy cậu nhường đường đi.”
Ung Dương đang đứng chặn lối đi: “...”
Cậu nghiến răng kèn kẹt, cuối cùng cũng chịu thua.
Tống Ỷ Thi bước ra khỏi lớp, không ngoảnh đầu nhìn lại.
Nhóm người đang đứng ngoài lớp học lập tức đứng thẳng người, cùng nhau cười chào hỏi: “Thi Thi, cậu với anh Dương nói xong chưa?”
Phương Lập vươn cổ về phía trước, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng u ám của Ung Dương, cậu ấy cả kinh, thấy lạnh tóc gáy, vô thức rụt cổ, xấu hổ gọi: “Anh, anh Dương.”
“Các cậu ở đây làm gì?” Ung Dương đi tới cửa lớp học, dáng người cậu cao lớn, lập tức mang đến một cảm giác áp bức vô hình. Những người đang đứng chen chúc nhau lập tức bay tán loạn như chim muông.
“Không phải vì đợi Tống Ỷ Thi hay sao?” Quách Viên lui về phía sau một bước, cười tươi như hoa.
Bây giờ Ung Dương có thể chắc chắn rằng bọn họ đang muốn làm việc riêng nào đó.
Ung Dương hỏi: “Không phải muốn đi ăn sao?”
Quách Viên gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi muốn đi ăn.”
Phương Lập đứng bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-van-nguoi-me-troi-sinh-phai-lam-sao-day-/3474192/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.