《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》
Trợ lý của Sở Nghệ Niên đã chờ ở dưới tầng.
Cửa nhà họ Tống phía sau lưng đã đóng lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười khe khẽ ở bên trong, là Vu Tú và Vu Mẫn đang nói chuyện gì đó, không nhịn được mà cùng nhau bật cười.
Tống Ỷ Thi cảm thấy sự lạnh lẽo rơi xuống trên cánh tay cô.
Lần này không có Thẩm Diệu Chu ở đây để “đội nồi” (*) thay cô rồi.
Tống Ỷ Thi chớp mắt: “...À, em xóa mất rồi.”
Thấy cô thành thật trả lời, không chối đẩy quanh co, trên mặt ngập tràn sự vô tội ngây thơ.
Sở Nghệ Niên cười khẩy: “Anh còn tưởng em là đồ ngốc không cảm giác được gì cả, thì ra cũng khá thông minh đấy.”
Tống Ỷ Thi sững sờ trong giây lát.
Hả?
Ngốc ở chỗ nào? Mà thông minh ở chỗ nào?
Trong bóng tối, Sở Nghệ Niên đột nhiên siết chặt cổ tay cô, dùng lực không quá mạnh, như thể anh nhẹ nhàng bao bọc lấy cô, cũng như thể anh đang đối xử cẩn thận với một món đồ quý hiếm dễ vỡ nào đó.
Anh dẫn cô xuống lầu.
Tống Ỷ Thi cảm thấy hẳn anh có lời muốn nói, vì vậy cô im lặng, cũng không ra sức chống cự nữa, đi theo anh xuống dưới.
“Là bà ta tặng điện thoại cho em sao?” Sở Nghệ Niên hỏi.
Rõ ràng anh đang ám chỉ Vu Mẫn.
“Vâng.” Tống Ỷ Thi ngoan ngoãn trả lời.
Sau khi đi xuống tầng một, Sở Nghệ Niên đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-van-nguoi-me-troi-sinh-phai-lam-sao-day-/3474191/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.