Phương Lập nghĩ tới nghĩ lui, hai hàng lông mày nhíu lại, cuối cùng trả lời:
[Cậu có tài khoản phụ không?]
Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời: ?
Phương Lập vắt óc suy nghĩ: [Nếu có tài khoản phụ thì sẽ tốt hơn, cậu biết đấy, bình thường nhìn cậu trông khá hung dữ, không phải, là trông oai phong. Nhưng đôi khi mọi người hơi sợ cậu…]
Phương Lập đã gửi đi một tin nhắn, và đang chỉnh sửa tin tiếp theo, suy nghĩ xem nên diễn đạt uyển chuyển như thế nào, nếu dùng tài khoản phụ khi vào nhóm sẽ ít dọa đến mọi người hơn.
Ung Dương ở đầu bên kia đột nhiên nhanh chóng trả lời: [Tôi hiểu rồi.]
Ngón tay Phương Lập đang lướt trên bàn phím bỗng ngưng lại, xóa đi một đoạn tin lớn, cuối cùng trả lời: [OK]
Ung Dương không có tài khoản phụ, nhưng điều đó không ngăn cản cậu đi đăng ký một cái mới!
Ung Dương gọi điện thoại và đi ra ngoài.
Người bạn thuở nhỏ vừa lái xe đến phía đông thành phố Hải đã nhận được một cuộc gọi từ Ung Dương.
“Alo, anh Dương! Tôi đang ở bờ biển! Gió hơi mạnh, cậu nói gì vậy? Ồ, nói cho tôi biết đi!” Cậu bạn thuở nhỏ vui vẻ trả lời như thể được Chúa gọi.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Ung Dương, hơi trầm và lạnh lùng, không có chút ý cười nào: “Có biết tạo tài khoản phụ không?”
“....Hả?”
Ung Dương không muốn lặp lại một lần nữa, chờ đợi đầu bên kia trả lời. Ở bên này, cậu bạn từ hồi nhỏ đã hoàn hồn sau cơn sốc: “Tài, tài khoản phụ? Tài khoản phụ nào?”
Ung Dương nói sơ qua cho cậu bạn nghe.
Cậu bạn từ nhỏ vẫn còn hơi bối rối, nhưng điều đó không ngăn cản được cậu ta vui vẻ đồng ý: “Được, không thành vấn đề, cậu chờ tôi!”
Sau khi cúp điện thoại, người phụ trách khu nhà nghỉ bên bờ biển cùng mấy nhân viên đi tới, cúi người hỏi: “Quý khách cần gì không? Chúng tôi sẽ chuẩn bị cho quý khách.”
“Tôi muốn một nơi yên tĩnh để ngồi xuống.” Cậu ta vừa nói vừa ngẩng đầu lên hỏi: “Ở đây có mạng không? Tôi muốn một đường truyền tốc độ nhanh hơn.”
Người quản lý ngơ ngác đưa cậu ta đến một nơi có tốc độ mạng nhanh.
Ngay khi vừa ngồi vào chỗ, cậu bạn đã trả tiền cho người mua điện thoại di động mới, mua sim mới lắp vào, xác thực tên thật rồi xin cấp số mới.
Dương Lâm và những người khác đều sững sờ.
Khoảng bốn mươi phút sau, một tài khoản mới đã được chào đón trong nhóm ‘Thiên tài từ lớp ba và những người bạn tốt của cô ấy’.
Ảnh đại diện của tài khoản mới là một vùng biển rộng, tên là ‘Ba cân không ngã’.
Cái tên thiểu năng gì vậy?
Ung Dương cau mày, sau đó vội vàng đổi tên thành ‘hhelibe’, vừa thấy đã cảm nhận được tràn đầy không khí học thuật từ công cụ tìm kiếm Baidu.
Quách Viên: [Đây là ai?]
Phương Lập: [Tài khoản phụ của tớ, đợi một chút, để tớ đổi tên.]
Khi Tống Ỷ Thi mở điện thoại, cô thấy ‘Phương Lập số hai’ đã được thêm vào nhóm.
Quách Viên: [Cậu bị điên sao? Còn thêm tài khoản phụ vào làm gì?]
Phương Lập: [Để thuận tiện liên lạc với mọi người phòng khi chuyển số.]
Quách Viên: […]
Trong nhóm ban đầu có Quách Viên và những người khác, Ung Dương hầu như không bao giờ lên tiếng, và bây giờ cũng vậy, cậu yên lặng ở trong nhóm mà không nói một lời.
Nhưng có vẻ mọi thứ không còn giống như lúc trước.
Bởi vì cậu vừa ngước lên là thấy tên của Tống Ỷ Thi.
Tống Ỷ Thi: [_(:3 Phương Lập, cậu đã hỏi anh rể chưa? Anh rể cậu nói thế nào?]
Ung Dương gõ vào màn hình điện thoại.
…Con mẹ nó anh rể này từ đâu ra vậy?
Phương Lập: [Khụ khụ, chuyện này không bình thường, phải mất một thời gian mới thuyết phục được anh rể. Hai ngày…Tớ chắc chắn sẽ làm được.]
Ung Dương cười khẩy trong lòng.
Chậc, dù cho cậu ấy tám mươi ngày cũng không làm được đâu.
Ung Dương vô thức siết chặt tay cầm điện thoại, đôi mắt cậu dừng lại ở ba chữ “Tống Ỷ Thi”.
Cô sẽ sớm tìm đến cậu, phải không?
Tống Ỷ Thi: [Ồ được rồi, vậy tớ sẽ đợi.]
Rõ ràng là đang qua màn hình điện thoại di động, Tống Ỷ Thi đang ngồi ở hàng ghế đầu, quay lưng về phía cậu… Nhưng Ung Dương có thể hình dung ngay lập tức dáng vẻ ngoan ngoãn của Tống Ỷ Thi khi cô nói câu này.
Chết tiệt…
Hô hấp của Ung Dương chậm lại.
Hướng Phương Lập có gì hay?
Phương Lập có ích chỗ nào?
Ung Dương nhấp vào ảnh đại diện của Tống Ỷ Thi.
Ảnh đại diện của cô là một chú thỏ đang ôm củ cà rốt, bĩu môi tỏ ra hung dữ trên khuôn mặt bầu bĩnh.
… Dễ, dễ thương.
Vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.
Ung Dương thử gõ vào hộp thoại: [Anh rể của Phương Lập là một tên ngốc không đáng tin cậy.]
Nhưng cậu chợt nhớ ra bây giờ mình đang là tài khoản thứ hai của Phương Lập, bèn sửa lại: [Anh rể của tớ là một tên ngốc không đáng tin cậy.]
Không giống giọng điệu của Phương Lập lắm?
Ung Dương nhíu mày, đổi đi đổi lại, cuối cùng nhắn một câu: [Thực ra tớ cũng không rõ có thể thành công hay không.]
Tống Ỷ Thi vô cùng choáng váng khi đột ngột nhận được tin dữ.
Phương Lập vẫn đang nói chuyện trong nhóm, nhưng tài khoản thứ hai của Phương Lập lại chọc cô.
Tống Ỷ Thi cân nhắc một lúc rồi trả lời: [Không sao, đã làm phiền cậu rồi.]
Hô hấp của Ung Dương lại trở nên khó khăn.
Mẹ kiếp.
Tại sao lại tỏ ra lịch sự với Phương Lập như vậy?
Ung Dương: [Hay để tớ hỏi anh Dương xem sao? Chắc chắn anh Dương sẽ có cách?]
Tống Ỷ Thi: [Không, cảm ơn.]
Khoảng thời gian giữa trước và sau khi trả lời chỉ vỏn vẹn vài giây.
Ung Dương: [...]
Ung Dương: [Anh Dương thật ra rất vui vẻ khi giúp đỡ người khác.]
Nhắn đến đây, Ung Dương đưa tay lên sờ mặt. Khuôn mặt cậu lạnh lùng và bình tĩnh, không hề cảm thấy bản thân quá khoe khoang hay ngại ngùng.
Tống Ỷ Thi: [?]
Một dấu chấm hỏi cắm sâu vào đáy lòng Ung Dương.
Bàn tay cầm điện thoại của Ung Dương lại siết chặt.
Tống Ỷ Thi cảm thấy, Phương Lập là người thiển cận*, vô cùng thiển cận.
*Nông cạn, chỉ nhìn thấy việc gần. Ý kiến thiển cận.
Ngay cả người như Ung Dương mà cậu ấy cũng đánh giá bằng một câu là rất vui khi giúp đỡ người khác. Điều này là thiếu đạo đức, không phải, thiếu khôn ngoan!
Tống Ỷ Thi: [Tớ đi làm bài tập đây.]
Ung Dương: […. Ồ]
Tống Ỷ Thi: [Thiếu dấu chấm câu rồi.]
Ung Dương: [?]
Tống Ỷ Thi: [Phải dùng cái này…]
Ung Dương: [… Ồ.]
Sau đó đúng là Tống Ỷ Thi không nhắn thêm tin mới nào nữa.
Ung Dương nhìn hộp thoại một lúc, thậm chí còn nhìn vào dấu chấm lửng vài lần nữa. Cô đã cố gắng sửa lỗi chấm câu của cậu.
Ung Dương nhướng mày, mặt mũi toát ra vẻ trẻ trung. Nhưng chẳng mấy chốc, khí phách đó đã bị chính cậu đẩy lùi. Ung Dương đột nhiên trở nên lạnh lùng và u ám.
Tống Ỷ Thi không biết cậu là ai.
Nói cách khác, khi Tống Ỷ Thi sửa dấu chấm câu, đều là nhằm vào Phương Lập.
Phương Lập đang ngồi trên ghế trò chuyện nhiệt tình bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Hả?
Cửa sổ chưa đóng hết sao?
Tống Ỷ Thi nói rằng cô phải làm bài tập về nhà, và cô thực sự nghiêm túc làm bài.
Ung Dương ngồi trên ghế, xem ai không vừa mắt.
Nhưng vào lúc này, Weibo của Sở Nghệ Niên nổ tung.
Sở Nghệ Niên: Thật sự rất đẹp. /@155l: Bé con trong nhà nam thần nhất định cũng rất xinh đẹp, hy vọng sau này nam thần nhà tôi có thể đưa bé con xuất hiện trước ống kính, bắn tim.
[Nam thần tự mình trả lời? Thực sự tổ chức tiệc mừng cho bé con trong nhà? Bé con còn rất xinh đẹp? Ôi! Tôi ghen tị quá! Quả chanh ở trên cây chanh, tôi và bạn ở dưới cây chanh ôi ôi ôi!]
[Trái tim tôi không ổn rồi… Tại sao lại chiều chuộng nhiều đến vậy? Tôi cũng muốn làm bé con trong nhà nam thần!]
[Con mẹ nó các chị em chịu thua đi, không xinh đẹp cũng không đủ đáng yêu, xem Weibo mới nhất đi. Nam thần nói, không phải tìm kiếm dễ thương hàng đầu đúng đâu, mà là rất đáng yêu, trời đất ơi, tôi ghen tị quá rồi…]
Dung Hiểu Dao đã đọc Weibo, tất nhiên cũng đọc luôn phần bình luận.
Cô ta nhìn lên cửa kính.
Rồi nhìn xuống màn hình điện thoại.
Những người không biết có lẽ sẽ nghĩ rằng Sở Nghệ Niên đang bận rộn với công việc như cô ta vừa rồi, đúng không?
Nội dung trong khu vực bình luận khiến Dung Hiểu Dao vô cùng đau mắt.
Tên của cô ta và Sở Nghệ Niên đều ở trên mục tìm kiếm hàng đầu, nhưng khi bấm vào thì thấy tất cả đều là lời mắng chửi. Nếu không phải nói cô ta bỏ tiền thuê thủy quân thì cũng là cười nhạo khả năng diễn xuất của cô ta, thậm chí còn đăng cả những bức ảnh xấu xí của Dung Hiểu Dao… Dù sao thì cũng không có lời nào tốt đẹp. Cho dù có rất nhiều người hâm mộ có lý trí đứng ra bênh vực, thì khi mở miệng cũng chỉ nói mong mọi người đừng quá để ý đến tai tiếng, cứ thờ ơ bỏ qua.
Còn bên này thì sao?
Phía dưới lại là một khu ngập tràn vui mừng khôn xiết.
Họ thậm chí còn chưa nhìn thấy cái gọi là “con nhà người ta”, vậy mà có thể nhắm mắt thổi phồng rằng lớn lên xinh đẹp tính cách cũng tốt, quả không hổ danh là bé con nhà họ Sở…
Đó không phải là bé con nhà họ Sở.
Nhà họ Sở không có trẻ con.
Lúc này, người đại diện đẩy cửa ra, ngượng ngùng cười với Dung Hiểu Dao: “Cô Dung, cô còn chưa đi sao? Thật xin lỗi, hiện tại cậu Sở đang rất bận, chỉ sợ trong thời gian này không thể gặp cô.”
Dung Hiểu Dao lúc này mới đồng ý: “Ồ, vậy tôi đi trước.”
Người đại diện ngay lập tức ra lệnh cho một nhân viên hộ tống Dung Hiểu Dao ra ngoài.
Dung Hiểu Dao lên xe rời đi.
Người đại diện lập tức quay lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Dung Hiểu Dao không nói lời nào, chỉ cúi đầu mở Weibo, cắn môi, suy nghĩ một lát, sau đó bình luận phía dưới Weibo “Thật sự rất đẹp.”
Dung Dung Dung Hiểu Dao: Thực sự rất xinh đẹp. Tôi đã nhìn thấy bé con nhà họ Sở.
Phần nhận xét của cô ta nhanh chóng bị lấp đầy bởi một loạt các bình luận khác.
[? Đã gặp qua thật sao? Thật hay giả vậy? Không phải đang đi cọ nhiệt đấy chứ?]
[Không phải chứ, người phụ nữ này đã thấy rồi sao? Cứ như thể rất thân thiết với anh của tôi vậy, chuyện gì cũng hiểu cũng biết =口=]
…
Dung Hiểu Dao liếc nhìn dòng bình luận, sau đó vội vàng tắt máy, tim đập nhanh hơn.
Cô ta đang mong đợi phản ứng của Sở Nghệ Niên, nhưng cũng sợ phản ứng của anh.
Nếu anh biết rằng cô ta đã nhìn thấy cô gái đó ở khu nghỉ dưỡng Xương Du, anh sẽ làm gì?
Nhưng Dung Hiểu Dao chờ đợi một hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời.
Người đại diện cũng mất kiên nhẫn, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi cái gì cũng chưa nói đi? Tài xế, chúng ta lái xe đi.”
Dung Hiểu Dao ngồi sững sờ tại chỗ.
Có phải sự hiện diện của bản thân rất thấp? Sở Nghệ Niên thậm chí còn không thèm để ý điều đó?
Lúc này Sở Nghệ Niên đang ngồi trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm vào tin nhắn trả lời trên màn hình điện thoại, cười thầm rồi tắt giao diện.
Anh thực sự không quan tâm.
…
Vài ngày sau đó, Ung Dương tới trường rất đúng giờ, không bao giờ đến muộn về sớm, mức độ “chăm chỉ” khiến giáo viên phải thay đổi cách nhìn, thậm chí còn gọi điện cho Y Mỹ Tâm để khen ngợi.
Sau khi Ung Dương trở về nhà, tự nhiên cậu được Y Mỹ Tâm khen hết lời.
Ung Dương vừa được khen, đột nhiên nghĩ tới Tống Ỷ Thi, nhưng vừa nghĩ đến cô thì cậu lại bực bội, đến bao giờ cô mới đồng ý đi cùng cậu?
Nếu không, cậu sẽ ném anh rể của Phương Lập xuống sông Hoàng Phố trong ngày hôm nay.
Như vậy sẽ không có ai tìm được chứ?
Thật là một giải pháp nhanh chóng và dễ dàng!
Khi Ung Dương đang suy nghĩ về điều đó, điện thoại di động của cậu đột nhiên réo lên.
Cậu cầm lên nhìn.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói: “Anh Dương, Dương Lâm hỏi chúng ta khi nào thì đi?”
Ung Dương bình thản nói: “Đợi lát nữa.”
“Còn chờ sao? Lúc trước không phải anh Dương rất nóng lòng sao?”
“Cứ đợi đi, tôi sẽ đưa một người đến đó.”
“Đưa ai…”
Người chưa nói hết câu thì Ung Dương đã cúp điện thoại.
Bởi vì lúc này Tống Ỷ Thi đã đi tới trước mặt cậu.
Lần đầu tiên!
Phá lệ!
Hô hấp của Ung Dương ngừng lại.
Tiết học này là môn thể dục, những người khác đã đi xuống trước, trong phòng học chỉ còn lác đác vài người.
Điền Vấn An vẫn đang cầm một quả bóng rổ trên tay, đứng hỏi ở cửa: “anh Dương! Đi - hay - không đi!”
Ung Dương lạnh lùng liếc nhìn cậu ta.()
Điền Vấn An ôm quả bóng rổ đứng ngẩn người, không dám nói tiếp.
Ung Dương lại nhìn Tống Ỷ Thi: “Nói đi.”
Tống Ỷ Thi đành bất đắc dĩ nói: “Sáng nay anh rể của Phương Lập bị tai nạn xe…”
Cậu vẫn chưa phái ai ném anh rể của Phương Lập xuống sông.
Ung Dương: “Quả báo kia thật sự đã đến… À không, chuyện này xảy ra thật trùng hợp.” Ung Dương mạnh mẽ đứng dậy nói: “Thu dọn cặp sách đi, chúng ta đi thôi.”
Những tính toán nhỏ của Tống Ỷ Thi đã được thực hiện rất nhanh chóng.
Sau khi Ung Dương giúp đỡ xong lần này, chẳng phải cô có thể thuận lợi trả lại viên đá quý mà cậu đã đưa cho cô sao? Cô đúng là một con vịt nhỏ thông minh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]