Tống Ỷ Thi chớp mắt: “Tôi đi đây, tạm biệt.”
Nói xong, cô bước một bước lên xe buýt, còn Mạc Tiếu Phàm vẫn đứng tại chỗ, không hề có ý định đuổi theo.
Cô gái này thật là kỳ lạ. Tống Ỷ Thi mím môi, nhanh chóng đi về phía trước mà không hề quay đầu lại.
Giáo viên dẫn đoàn đã chờ sẵn, lập tức vẫy tay đón cô: “Tống Ỷ Thi đến đây, em ngồi ở đây nhé.”
Tống Ỷ Thi quay đầu lại nhìn thì thấy Thẩm Diệu Chu đang ngồi ở bên cửa sổ, mà chỗ trống dành cho cô lại ở bên cạnh Thẩm Diệu Chu.
“Em có thể ngồi cạnh những học sinh khác được không ạ?” Tống Ỷ Thi khéo léo nói.
Giáo viên dẫn đội cười nói: “Không còn học sinh nào khác cả.”
Tống Ỷ Thi: “???”
Thảm đến vậy sao! Khó trách ngày đó Thẩm Diệu Chu hỏi giáo viên chủ nhiệm là có phải không gom đủ người không... Làm sao có thể gọi là không gom đủ người cơ chứ? Rõ ràng là không có ai cả!
“Vậy thì em ngồi chỗ khác...” Tống Ỷ Thi cau mày, vẻ mặt đau khổ: “Để không quấy rầy bạn học Thẩm Diệu Chu ạ.”
Giáo viên dẫn đoàn xoa tay: “Nhưng, nhưng mà không có chỗ.”
Hả?
Chẳng nhẽ không có ai tham gia cuộc thi ngoại trừ cô và Thẩm Diệu Chu hay sao?
Trong khi Tống Ỷ Thi đang bàng hoàng thì cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình, giáo viên dẫn đoàn ép cô ngồi vào chỗ của Thẩm Diệu Chu.
Tống Ỷ Thi ngơ ngác nhìn về hướng cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-van-nguoi-me-troi-sinh-phai-lam-sao-day-/3474158/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.