Tống Ỷ Thi ở thư viện biết được lịch sử phát triển của cuộc thi tiếng anh, quy tắc dự thi, với một tập sách và đề thi dày cộm chuẩn bị cho kỳ thi.
Ngoài ra, từ sách trong thư viện cô còn biết được lịch sử thành lập của ngôi trường này.
Nhiều năm trước, nhờ ông ngoại của Ung Dương dẫn đầu sau đó được vô số thương nhân hưởng ứng theo, chung tay xây dựng trường học. Lúc ấy ông ngoại của Thẩm Diệu Chu là Hoa kiều vừa mới về nước, bởi vì nhớ cố hương, vội vã muốn làm chút gì đó nên cũng gia nhập vào.
Bọn họ bỏ ra một lượng lớn tài chính, thi công xây dựng trường học với quy mô rộng lớn. Sau đó lại bỏ ra thêm nhiều tiền, lại nhờ vào mặt mũi nhà họ Ung Dương, mời được một vài giáo viên giỏi.
Dự tính ban đầu của ông ngoại Ung Dương là hi vọng có thể cung cấp một nơi phù hợp hơn cho trẻ em từ giới kinh doanh và chính trị so với trường trung học nước ngoài. Ông ngoại của Thẩm Diệu Chu hi vọng sau khi cháu ngoại từ nước ngoài trở về quê có thể nhanh chóng một lần nữa dung hợp được với văn hóa trong nước, thích nghi được với hoàn cảnh trong nước.
Nhưng chính bởi vì nơi này nhận phần lớn con cháu của tầng lớp thượng lưu, trình độ học sinh cao thấp không đều, khiến cho học sinh có thành tích giỏi thật sự cũng không muốn đến nơi đây học tập. Nhân viên nhà trường cũng chỉ có thể thông qua phương thức tiền thưởng để hấp dẫn học sinh xuất sắc vào trường.
Cứ như vậy nơi này chậm rãi thay đổi địa vị.
Tống Ỷ Thi kết hợp với một vài tin tức trong nguyên tác miêu tả, biết đại khái, nơi này là cái nôi của những kẻ có mưu tính.
Càng nhiều người nhét con cái vào trong trường này, cũng là vì có thể tiếp xúc nhiều hơn với giới thượng lưu, có nhiều mối quan hệ hơn.. . Còn học tập như thế nào, thì bọn họ không thèm để ý.
Nhân viên nhà trường rất bất mãn với chuyện này, nhưng lại bất lực không thể ngăn cản, cho nên chỉ có thể phổ biến học bổng càng rộng hơn, dùng học bổng để động viên học sinh tích cực tham gia các cuộc thi. Một mặt là để có thể có cái mà ăn nói với hội đồng nhà trường, một mặt là muốn nâng cao tên tuổi của trường trong giới học thuật, tương lai có thể hấp dẫn được nhiều sinh viên chất lượng, trường học có thể phát triển lâu dài, hình thành một vòng tuần hoàn tốt...
Nói cách khác, từ trên tổng hợp lại.
Tống Ỷ Thi đã đồng ý tham gia cuộc thi tiếng Anh, thì thoát không nổi.
Thẩm Diệu Chu trầm mặc một lát, khép cuốn sách nhỏ trước mặt lại, giọng nói không nghe ra một tia tình cảm: “Nếu như không muốn tham gia, thì ngay từ đầu không nên đồng ý.”
Sau đó cậu ấy liền nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp đối diện dùng một ánh mắt quỷ dị dạo một vòng quanh người mình.
Thẩm Diệu Chu: ?
Tống Ỷ Thi chép miệng một cái: “Tôi biết, tôi muốn làm. Tôi đã đồng ý thì sẽ làm được.”
Nếu như không có cậu ấy, thì cuộc thi tiếng Anh này hẳn là rất thú vị.
“Bảy ngày sau là thi rồi, còn chưa hiểu cái gì nữa không?”
Tống Ỷ Thi vội vàng lắc đầu: “Không không.”
Thẩm Diệu Chu này không có lòng nhiệt tình hay trách nhiệm gì, nhưng đại khái là bắt nguồn từ tinh thần truyền thừa của gia tộc, nêu một khi đã nói ra, đồng ý chuyện gì thì cậu ấy nhất định làm được.
Cậu ấy nói muốn giảng cho cô hiểu rõ chuyện cuộc thi thì nhất định sẽ nói đến khi cô hiểu rõ mới thôi.
Lúc này có mấy nam sinh với nữ sinh ở đối diện đi tới, trong tay ôm sách, còn có mấy tập tài liệu.
Chờ thấy Thẩm Diệu Chu, bọn họ đều sững sờ, há mồm kinh ngạc thành tiếng: “Hội, hội trưởng?”
Vẻ mặt bọn họ đều vừa kinh ngạc vừa hãi hùng, cứ như là nhìn thấy thần tiên hạ phàm ăn thịt người ở giữa nhân gian khói lửa vậy.
Thẩm Diệu Chu chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng, cũng không có ý muốn nói chuyện cùng bọn họ.
Nhưng lúc này mấy người này đều không ngăn cản được dục vọng muốn nói chuyện của mình.
Ánh mắt của bọn họ dạo quanh người Tống Ỷ Thi một vòng rồi nói: “Hội trưởng Thẩm, cô ấy là... thành viên mới trong hội chúng ta sao?”
“Không phải.” Thẩm Diệu Chu vẫn trả lời thản nhiên mà lưu loát như cũ.
“Tống Ỷ Thi?” Đột nhiên một nữ sinh kêu lên.
Tống Ỷ Thi ngẩng đầu nhìn cô ấy một chút, không nói chuyện.
Cô cúi đầu dọn dẹp sách trước mặt, chuẩn bị lát nữa tới bàn đăng kí mượn sách.
“Cô ấy chính là Tống Ỷ Thi hả?” Có người kinh ngạc mở miệng hỏi.
“Chính là cô ấy, cậu không lên diễn đàn xem sao?”
“Tôi đã không lên đó vài tiếng rồi.”
Nữ sinh lúc trước nói lại lên tiếng: “Sao hội trưởng với cô ấy lại ở đây?”
Lần này ngay cả trả lời Thẩm Diệu Chu cũng chẳng muốn trả lời, vẻ mặt cậu ấy lạnh lùng lấy sách trong tay Tống Ỷ Thi đi.
Tống Ỷ Thi: “Ớ?”
Thẩm Diệu Chu: “Thẻ mượn sách, của tôi.”
Tống Ỷ Thi: “... À.” Cô khô khan vắt ra một câu: “Tôi quên, xin lỗi, vậy cậu đi trả nhé.”
Thẩm Diệu Chu đứng dậy đi trả sách.
Những người khác nhìn thấy thì muốn giúp một tay, nhưng không biết vì sao lại trần trừ, giống như không dám tiến lên giúp.
Cô bé kia đi tới đối diện Tống Ỷ Thi cũng chính là chỗ ngồi vừa rồi của Thẩm Diệu Chu ngồi xuống.
Nữ sinh cắt tóc ngắn, cằm nhọn, một đôi mắt như mắt mèo. Lúc giương mắt nhìn người, lộ ra chút kiêu ngạo.
“Tôi là Mạc Tiếu Phàm.”
Tống Ỷ Thi: “Ồ.”
Cô đứng lên, quay người, bước về phía trước.
Càng đi càng xa.
Mạc Tiếu Phàm sững sờ ngồi tại chỗ , chờ đến khi Tống Ỷ Thi đi xa, cô ấy mới không thể tin được quay đầu lại hỏi người bên cạnh: “Vậy mà cậu ta không thèm nhìn tôi hả?” “Cậu ta thấy tôi mà không sợ sao?” “ Cậu ta biết cậu ta đang đắc tội với người nào không?”
“... Chị Mạc, người đi xa rồi.”
“...” Mạc Tiếu Phàm hung hăng nuốt xuống một ngụm tức giận này, nói: “Lần sau, tôi nhất định sẽ bắt cậu ta nhìn thẳng vào mắt mà nói chuyện với tôi!”
Tống Ỷ Thi thì ngược lại rất nhanh đã ném nữ sinh vừa rồi ra sau đầu.
Dù sao đời này cô với Thẩm Diệu Chu, sẽ không dây dưa với nhau, sau khi tham gia cuộc thi ở Thành phố Kinh trở về, cô sẽ không chỉ vòng quanh Thẩm Diệu Chu, sẽ để Thẩm Diệu Chu hiểu rõ, cô là một nữ hán tử đao thương bất nhập.
A?
Hình như cô thất bại rồi.
Ai nha, dù sao cũng không khác như vậy lắm.
Tống Ỷ Thi nghĩ tới đây thì đi nhanh hơn.
Chờ đến lúc trở về lớp ba, vừa lúc hết tiết hai.
Có lẽ là trải qua chuyện thăm bệnh lần trước nên khoảng cách giữa đám người Quách Viên với Tống Ỷ Thi được rút ngắn lại. Tống Ỷ Thi vừa ngồi xuống thì Quách Viên đi tới.
Quách Viên: “Thi Thi, nghe nói cậu với Thẩm hội trưởng...”
Tống Ỷ Thi: “Đi thư viện.”
Quách Viên: “Các cậu đi để...”
Tống Ỷ Thi: “Để học tập chuẩn bị cho cuộc thi Tiếng Anh.”
Quách Viên: “?” “Chỉ là vì cuộc thi tiếng anh.”
Tống Ỷ Thi nhấn mạnh: “Đúng vậy, chỉ vì cuộc thi tiếng Anh thôi.”
Quách Viên nhẹ nhàng thở ra, cười đặt hộp sô cô la xuống bàn Tống Ỷ Thi: “Vị mới.”
Tống Ỷ Thi lấy bài tập từ trong cặp ra đưa cho cô ấy: “Nè, cậu cầm đi đi.”
Quách Viên run lên.
Mặc dù bọn họ đối xử với cô tốt cũng là vì chép bài tập. Nhưng sao Tống Ỷ Thi lại dễ đồng ý như thế chứ, sao lại không có chút khó khăn nào... Thật giống như cô ấy xem chuyện này như một cuộc giao dịch công bằng, không vì bọn họ lấy lòng mà quan tâm bọn họ hơn.
Quách Viên cầm bài tập về.
Những người khác nhịn không được duỗi cổ, hỏi: “Sao rồi? Hỏi được cái gì rồi?”
Nói rồi, bọn họ trông mong nhìn về chỗ ngồi của Ung Dương. Trên ghế ngồi không còn ai, Ung Dương đã đi đánh cầu rồi.
“Một câu...” Quách Viên hít vào một hơi, nói: “Bạn học mới sẽ không chuyển sang lớp một, cũng không thích Thẩm Diệu Chu.”
“Ha ha, tôi đã nói rồi, lớp một thì có cái gì tốt? Có tốt bằng lớp chúng ta không?”
“Mặc dù mới ngắn ngủi vài ngày, nhưng bạn học mới đã bị chúng ta làm cảm động, thích chúng ta rồi, chắc chắn không nỡ rời khỏi lớp ba chúng ta đâu...”
Quách Viên nghe bọn họ nói thì nói thầm trong lòng.
Không phải.
Hình như bạn học mới cũng không thích chúng ta.
Cũng không giống như những người khác, bởi vì chúng ta hơi lấy lòng một chút liền mừng rỡ, ước gì được làm bạn bè với chúng ta.
Quách Viên nhìn chằm chằm sách bài tập đang mở, mắt trừng lớn.
Ôi trời? Mình để ý bạn học mới có thích bọn mình không làm gì?
Tống Ỷ Thi nghe người ta nói đến bài đăng mới, liền dùng điện thoại mới mà Vu Mẫn đưa cho mình, thử lên diễn đàn trường tìm kiếm bài đăng... Nhưng cô không tìm được bài đăng có liên quan đến cô trong lời nói của bọn họ.
Cái quái gì vậy?
Thôi mặc kệ đi.
Trong sân bóng rổ.
Điền Vấn An nhìn thoáng qua Ung Dương đang ngồi trên khán đài, nhịn không được nói chuyện với người bên cạnh: “Anh Dương thật sự không đến chơi bóng à?”
“Chắc là sẽ không tới. Hôm nay anh Dương sao vậy? Nhìn qua tâm trạng không tốt lắm.”
“Không biết.” Vẻ mặt Điền Vấn An hoang mang mờ mịt.
Ung Dương đang cúi đầu xem tin tức trên điện thoại.
【[ Wechat ] của bạn có một tin nhắn mới 】
Ấn vào.
【 Cậu Ung, bài đăng đã được xóa. 】
Ung Dương tắt điện thoại di động.
Mấy trò xiếc kiểu này cũng không hiếm thấy. Trong trường học luôn có vài người nghĩ trăm phương ngàn kế để ức hiếp một số người khác. Nhưng gan lớn đến mức lôi cả cậu vào... thì phải trả giá đắt.
Trong đầu Ung Dương không tự giác nhớ đến bóng dáng Tống Ỷ Thi.
Duyên dáng lại yếu ớt.
Trong đầu của cậu cô xoay người, lộ ra gương mặt xinh đẹp.
Cô bị ức hiếp như thế này, liệu có khóc không?
Mấy ngày sau, mỗi ngày Tống Ỷ Thi đều tranh thủ lúc rảnh rỗi, đi qua thư viện, cố gắng làm thật nhiều đề thi liên quan đến cuộc thi tiếng anh.
Việc học tập quả thật là vừa khó vừa nhàm chán.
Nhưng chỉ cần cô vừa nghĩ tới không học tập thật tốt, tương lai sẽ bị Sở Nghệ Niên, Ung Dương với Thẩm Diệu Chu xoay tới xoay lui thì lập tức liền lên tinh thần.
Đảo mắt đã sắp đến ngày thi tiếng anh.
Nhà trường chịu trách nhiệm mua vé máy bay và chuẩn bị xe chuyên dụng đưa đón. Tống Ỷ Thi đeo cặp sách, đi xuống tầng rồi ra khỏi cổng lớn trường học dưới ánh mắt khích lệ của toàn bộ các bạn học lớp ba.
Một chiếc xe buýt ngừng trước cổng trường, Thẩm Diệu Chu đã ngồi ở trong xe.
Mà bên ngoài cửa xe có mấy nam sinh nữ sinh đang đứng, là những người gặp ở thư viện ngày đó.
Tống Ỷ Thi nhìn lướt qua, liền thoải mái đi tới.
“Này.” Một nữ sinh lên tiếng gọi cô.
Tống Ỷ Thi cũng không quay đầu lại, đi thằng.
Nữ sinh bắt lấy cánh tay của cô, sức lực rất lớn, dùng một chút sức đã kéo được Tống Ỷ Thi qua.
Trong xe, ánh mắt Thẩm Diệu Chu rủ xuống, từ trên cao nhìn xuống tình cảnh phía dưới, cũng không lên tiếng.
“Bạn học này cậu có chuyện gì sao?” Tống Ỷ Thi hỏi.
Nữ sinh kia sửng sốt một chút: “Vậy mà cậu lại không nhớ rõ tôi?” Cô ấy tức giận đến mức đấm một quyền lên thân xe: “Tôi là Mạc Tiếu Phàm. Lần trước tôi đã nói rồi, vậy mà cậu lại không nhớ rõ tôi?”
Tống Ỷ Thi ngẩng đầu nhìn cô ấy. A, đôi mắt mèo, hình như tên là... Mạc Tiếu Phàm.
Xe buýt khẽ rung lên.
Tống Ỷ Thi một bước nhảy lên xe, chuẩn bị xong tư thế chuồn đi: “Cho nên cậu... ?”
“Cho nên tôi muốn làm gì, không phải cậu hiểu rất rõ sao?” Mạc Tiếu Phàm cười lạnh một tiếng, sau đó lớn tiếng nói: “Lại giả vờ không thấy tôi à? Không thấy tôi thì có thể giả ngu sao? Nhìn vào mắt tôi nói chuyện!”
Tống Ỷ Thi: ?
Cô không nhìn cô ấy.
Là thấy nhìn không đủ lâu sao?
Vậy được.
Tống Ỷ Thi chăm chú tập trung nhìn vào hai mắt Mạc Tiếu Phàm.
Đôi mắt thiếu nữ như như hồ nước mùa thu, đáy mắt có ánh sáng rạng rỡ, đuôi mắt nhếch lên, đuôi lông mày khóe mắt như chứa tình ý nồng đậm.
Cô nhìn cô ấy.
Giống như đang nhìn thật kĩ người mình thích.
Mạc Tiếu Phàm: “... “
Chết tiệt!
Mạc Tiếu Phàm buông tay ra, bỗng nhiên nhảy ra.
Cô gái này... cô gái đáng chết này, sao mà quyến rũ người không phân biệt nam nữ vậy! Cậu ta nhìn mình! Sao cậu ta có thể nhìn mình như vậy chứ!
Mặt Mạc Tiếu Phàm bỗng đỏ lên.
Thẩm Diệu Chu nhìn một màn này, lúc này mới chỉnh cửa sổ xe.
Hình ảnh không giống như trong dự đoán.
Mãnh thú không xé nát hoa hồng xinh đẹp.
Ngược lại sau khi mãnh thú nhìn thấy hoa hồng xinh đẹp thì cúi đầu tránh đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]