Chỉ rong phút chốc Tiêu Dư An thoáng kinh ngạc đã lập tức bị kéo vào trong động, râu quai nóng buông hắn ra, ở trước mặt hắn quỳ một gối xuống đất: “Hoàng thượng, ta là phó tướng của Lý Vô Định tướng quân, có thể ngài không biết ta, nhưng mà ngài đừng lo lắng, ta biết phải làm cách nào để rời khỏi nơi này, vi thần nhất định sẽ hộ tống ngài rời khỏi đây.”
“Ta… Ta không phải…” – Thanh âm của Tiêu Dư An hơi có chút run, hắn đưa tay kéo râu quai nón: “Đừng quỳ ta, mau đứng dậy đi.”
Râu quai nón không muốn đứng dậy, kiên trì quỳ: “Hoàng thượng, ngài tin vi thần, vi thần có thể đưa ngài ra ngoài, đường chạy chốn vi thần đã chuẩn bị rất lâu, hoàng thượng, ngài đã chịu khổ rồi, bị giam tại địch quốc, vẫn luôn chịu nhục, chịu khi nhục của kẻ khác…”
“Không phải, là ta tự nguyện ở lại đây.” – Tiêu Dư An đột nhiên ngắt lời hắn.
Thanh âm của râu quai nón im bặt dừng lại, giống như dây đàn bị đứt, dư âm rung động khiến lòng người hốt hoảng, hắn mờ mịt ngẩng đầu, vai lại đột nhiên sụp xuống, hắn nhìn về phía Tiêu Dư An, ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu: “Ngài, ngài là tự nguyện ở lại đây? Ngài sao có thể, sao có thể tự nguyện ở lại đây?”
Tiêu Dư An đưa tay kéo hắn, nói: “Ngươi coi như… coi như ta giống ngươi vậy, sống tạm ở nơi này.”
Trên vách đá bắt đầu có tiếng người lớn tiếng gọi tên Tiêu Dư An, loáng thoáng còn có dấu hiệu sắp leo xuống.
Râu quai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589388/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.