Khúc Tiểu Tây lui lại phía sau một chút, gót chân nhỏ đá nhẹ lên anh, nói: "Anh thực phiền."  Tuy rằng nói thế nhưng ánh mắt cũng không phải như vậy. Nếu bảo cô nói thật, Túc Bạch mới không tin đâu. Anh bắt lấy chân cô, hỏi: "Anh phiền ai? Em nếu không nói rõ, anh sẽ không khách khí đâu nha."  Túc Bạch làm ra bộ dáng người xấu, chẳng qua Khúc Tiểu Tây nhìn anh như vậy lại không nhịn được bật cười.  Cô nói: "Anh, người xấu!" Cô kiên định lập trường, giọng nói vang dội: "Anh là đồ trứng thối!"  Đương nhiên nếu cô có thể ngăn được tươi cười trên mặt thì lời này chắc sẽ có tính thuyết phục hơn một chút.  Túc Bạch rõ ràng bị cô khiển trách nhưng nụ cười lại vô cùng xán lạn. Anh nhìn cô chằm chằm, một phân một hào cũng không nỡ rời mắt. có đôi khi thích một người thì dù nhìn cô ấy thế nào cũng không thấy đủ. Hận không thể mỗi ngày, tháng tháng năm năm đều được ở bên cạnh cô ấy.  Túc Bạch đột nhiên nói: "Tiểu Tây, chúng ta kết hôn đi."  Khúc Tiểu Tây: "A?"  Túc Bạch nghiêm túc hẳn: "Chúng ta kết hôn đi."  Khúc Tiểu Tây lập tức nhảy khỏi chỗ giống như một con thỏ bị chấn kinh.  Cô kêu: "Anh nói cái gì cơ?"  Túc Bạch: "Chúng ta quen nhau sắp bốn năm, lại kết giao cũng hơn nửa năm. Anh tin chúng ta đều đã hiểu biết lẫn nhau, cũng thích nhau. Đúng không?"  Anh nghiêm túc nhìn Khúc Tiểu Tây không dời mắt.  Khúc Tiểu Tây nói lắp: "Chính là… chính là em còn nhỏ mà!"  Túc Bạch: "Hôm nay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666584/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.