Trần biên tập tâm tình cũng không còn tốt được nữa, ông nói: "Cháu nói đây là chuyện gì chứ?"  Khúc Tiểu Tây: "Không có việc gì, chú không cần quá lo lắng đâu. Dù sao chú cái gì cũng không làm thì sao phải lo lắng?"  Trần biên tập cười cười, không nói gì.  Khúc nhạc đệm nho nhỏ nhanh chóng trôi qua, mọi người lại tiếp tục náo nhiệt. Dù sao hôm nay cũng là Tết Nguyên Đán, khó có được khi tụ tập với nhau. Dù vậy đến giữa buổi chiều tiệc cũng tan, giờ cũng không dám đi trên phố lúc trời tối nữa, rất không an toàn.  Mọi người đều tan, Khúc Tiểu Tây kết toán tiền công cho mẹ Hứa, nói: "Mẹ Vương, đêm nay dì đừng đi."  Mẹ Vương a một tiếng rồi đồng ý.  Nếu quá muộn, dì cũng thật không dám về.  Vừa lúc hôm nay không đi, dì bưng chậu nước vào phòng vệ sinh giúp mấy đứa bé giặt quần.  Giữa trưa phòng khách còn vô cùng náo nhiệt, hiện tại cũng chỉ có hai người Khúc Tiểu Tây cùng Túc Bạch, Túc Bạch ngồi trên sô pha, vỗ vỗ vị trí bên người mình nói: "Tới ngồi."  Khúc Tiểu Tây a một tiếng, dựa vào cánh tay anh, cùng anh sóng vai ngồi. Đầu cô thuận thế dựa vào người anh, hỏi lại: "Hôm nay có người tới, không sao chứ anh?"  Túc Bạch lắc đầu: "Không có việc gì." Anh nói: "Vừa thấy đã biết theo dõi Trần biên tập, hẳn do xã báo bọn họ."  Khúc Tiểu Tây: "Sớm biết vậy em đã không gửi bài đến xã báo bọn họ."  Lúc ấy cô kỳ thật quăng lưới khắp nơi, không nghĩ tới Báo Nhân dân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666583/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.