Khúc Tiểu Tây tắm xong mới thấy cả người thoải mái dễ chịu hẳn. Cô còn tự cho rằng bản thân có thể đã nhẹ đi đến vài cân. Quả nhiên ghế cứng xe lửa là sự tồn tại đau khổ nhất. Khúc Tiểu Tây cả người thả lên ghế sofa, tùy ý để gió xuân thổi lên người mình. Không nói chứ Thượng Hải bên này so với phương Bắc nhiệt độ cao hơn một chút. Khúc Tiểu Tây dù chỉ mặc một bộ quần áo mỏng ở nhà cũng không thấy lạnh. Khi gió xuân thổi nhẹ đến trên người không cảm thấy lạnh mà còn thanh thanh sảng sảng. "Nếu mình định viết văn tiếp thì nên cẩn thận suy tính một chút." Khúc Tiểu Tây lầm bầm lầu bầu, cô ngồi trên ghế sofa, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế sofa, mãi sau mới giống như xác chết vùng dậy lộc cộc đứng lên. Khúc Tiểu Tây Lê dép đi vào thư phòng. Lúc Túc Bạch quay lại đã thấy Khúc Tiểu Tây múa bút thành văn, anh không tiến lên xem mà mở miệng hỏi: "Ăn cơm trước đi, Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều đang đợi em đấy." Khúc Tiểu Tây ngẩng đầu liếc mắt nhìn Túc Bạch một cái, nói: "Mọi người ăn trước đi." Túc Bạch ôn tồn khuyên: "Chờ lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất, anh biết em vội viết nhưng chờ một chút anh sẽ viết cùng với em được không?" Khúc Tiểu Tây hài hước: "Em viết văn, anh viết cùng em làm gì? Anh xác định anh biết với em hay quấy rầy em?" Túc Bạch: "Kể cả có quấy rầy, anh tin em cũng thích," Lời này cũng đúng là tự tin đấy. Khúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666572/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.