Nửa sau buổi chiều, ánh nắng tươi sáng, trong phòng thật yên tĩnh. Một mình Khúc Tiểu Tây ngồi ở án thư. Thật ra thứ cô chân chính muốn viết căn bản không phải câu chuyện tình yêu gì cả. Bản thân Khúc Tiểu Tây là người thông minh, thông minh đến mức giỏi ngụy trang. Cô hiểu cái gì mới có thể che đậy bản thân tốt nhất. Cô không thể dùng toàn bộ tâm trí thiếu nữ trên câu chuyện tình yêu và việc yêu đương. Như vậy kể cả có bị người khác liên tưởng có lẽ cũng sẽ không nghĩ đó là tiểu thuyết do cô viết. Thứ Khúc Tiểu Tây muốn chính là kết quả như vậy. Cô nghiêm túc xây dựng đại cương, không bao lâu đã lưu loát viết được vài tờ. Khúc Tiểu Tây phát giác, tuy đã lâu không viết qua tiểu thuyết thuộc thể loại này nhưng đến khi thật sự đặt bút xuống lại thấy mình vẫn còn công lực khi làm phóng viên năm đó. Khúc Tiểu Tây vừa về đã bắt đầu bận rộn. Túc Bạch cũng không nhàn rỗi. Dù vậy Túc Bạch vẫn nghe lời mua hoa về, hoa hồng xán lạn như lửa đỏ giống hệt với tâm tình của anh bây giờ. Anh nói: "Tặng cho em." Khúc Tiểu Tây: "Rất đẹp." Túc Bạch nhấp môi, hình như có chút khẩn trương. Khúc Tiểu Tây: "Ừ?" Túc Bạch nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Ngày mai, anh muốn mời em đi nghe diễn, em bằng lòng không?" Khúc Tiểu Tây dỗi: "Người yêu đương đều là đi xem phim điện ảnh, anh lại cổ hủ mời em đi nghe diễn?" Túc Bạch: "Ngày thường em biết bình luận phim nên thường xuyên phải tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666573/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.