Túc Bạch ngón tay luồn vào trong tóc cô, cảm khái: "Chuyến này đi tóc em khô như cỏ rồi." Khúc Tiểu Tây: "Không sao, em dưỡng hai ngày sẽ tốt ngay tôi." Cô lắc lắc đầu: "Thẩm Hoài bên kia có chuyện gì thế?" Vừa rồi mấy cậu nhóc ở nhà nên tự nhiên cô không dám hỏi ra miệng. Bây giờ đã khác, trong nhà chỉ còn hai bọn cô nên có hỏi một câu cũng không sao. Túc Bạch: "Đánh giặc cần tiền." Khúc Tiểu Tây: "???" Cô có chút không hiểu nhìn Túc Bạch, Túc Bạch bình tĩnh không một gợn sóng: "Thẩm Hoài am hiểu cái gì?" Khúc Tiểu Tây bừng tỉnh. Túc Bạch: "Một phần quân phí chỗ cha anh đến từ Thẩm Hoài." Vừa nghe thế, Khúc Tiểu Tây càng hiểu rõ. "Cho nên lúc này họ mới tìm Thẩm Hoài?" Túc Bạch: "Chắc là lần này Thẩm Hoài về có tiếp xúc với người ta, khi ấy xảy ra chút vấn đề. Có thể không phải bị theo dõi ngay từ đầu. Nếu ngay từ đầu đã bị theo dõi thì chúng ta cũng bị giám thị. Khả năng nửa đường mới bắt đầu, vì vậy có thể do người mà anh ấy tiếp xúc có vấn đề. Có điều, anh thấy cũng không sao. Nếu như không tin tưởng Thẩm Hoài thì sẽ không chỉ theo dõi thôi đâu mà hẳn sớm xuống tay rồi." Khúc Tiểu Tây: "Có thể do chúng ta mới làm lộ chú ấy không?" Khúc Tiểu Tây làm chuyện ở nhà họ Bạch đêm đó, dù cô tính đi tính lại không thấy bại lộ chút nào nhưng vẫn có chút không yên tâm lắm. "Không có khả năng, người phụ trách anh với người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666571/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.