"Bọn anh chỉ thỉnh thoảng qua lại thôi, nói chung cũng không nhiều lắm thôi, anh không thích bị người khác quấy rầy." Túc Bạch nói. Nghe những lời này, Khúc Tiểu Tây chẳng thấy ngoài ý muốn, giống như cha con Thẩm Hoài ở cách vách vậy, rõ ràng đều hướng về Túc Bạch mới có thể chọn thuê ở đây, thế nhưng mấy người họ qua lại cũng không nhiều. Thậm chí Tiểu Bảo đến nhà của cô còn nhiều hơn đến nhà cậu mình. "Đúng rồi." Túc Bạch hình như nhớ tới cái gì, trầm mặc một chút mới nói: "Anh nghe được một tin tức có liên quan đến em." Khúc Tiểu Tây: "Hở?" Gương mặt trứng ngỗng của cô ngẩng lên chăm chú nhìn Túc Bạch. Sắc mặt Túc Bạch nháy mắt hơi hơi hồng, anh dời tầm mắt, tự cho bản thân không lưu lại dấu vết mà yên lặng lui ra phía sau một bước. Khúc Tiểu Tây: "Anh không cần như vậy chứ, em không đến quá gần anh mà." Túc Bạch: "Nhưng anh sẽ khẩn trương." Khúc Tiểu Tây: "……" Lúc này, đổi thành cô có chút ngượng ngùng. Túc Bạch: "Khúc thị, cô của em có tìm một vài kẻ du côn đang hoạt động trong khu vực Phụng Thiên Thành, mấy người này không chỉ tìm gia sản mà Bạch lão gia đã giấu đi mà còn muốn tìm ba anh em các em." Khúc Tiểu Tây: "Bà ta tìm em?" Túc Bạch: "Đúng vậy, thật ra từ sớm Bạch gia đã thả ra tin tức nói rằng ba anh em bọn em khi chạy trốn đã cầm đi rất nhiều vàng bạc. Chẳng qua những lời này không tạo ra sóng gió gì, người nghe cũng chẳng ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666471/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.