Khúc Tiểu Tây gật đầu, nói: "Em đã biết." Cô nửa thật nửa giả ẩn ý nói: "Em vẫn luôn cho rằng làm hại đến tính mệnh con người là giới hạn cuối cùng. Dù không may gặp phải kẻ xấu cũng không thể tùy tiện làm hại tính mạng người ta. Mỗi tội đôi khi nghĩ là một chuyện, bản thân như thế nào lại là chuyện khác. Liệu bản thân em có phải đã hiền quá mức không? Có một số người rõ ràng không muốn mạng của bà ta, bà ta cứ thế tồn tại gây chuyện cho kẻ khác. Có một điểm giới hạn thành ra lại tạo ra một trói buộc với bản thân. Nếu như ban đầu em sớm giải quyết Khúc thị thì có lẽ sẽ không gây ra hàng loạt chuyện thất thất bát bát như bây giờ." Giờ cô không còn gọi một tiếng 'cô' với bà ta nữa, từ khi cô xuyên qua đến hiện tại đều chưa từng coi người đàn bà này trở thành cô của mình. Cô nghiêm túc: "Anh có tin không? Kể cả em cách xa bà ta ngàn dặm, chỉ cần em muốn thì vẫn có thể trị bà ta như bình thường." Cô nói như vậy, biểu tình Túc Bạch chẳng có chút nào thay đổi. Túc Bạch: "Anh có thể lý giải cách nghĩ của em. Em vốn không giống với những người luôn phải sống trên đầu lưỡi dao. Em lớn lên trong hoàn cảnh an nhàn, cha mẹ lại là người có tri thức nên chắc cũng giáo dục mấy người bọn em theo phương hướng mềm mỏng. Nếu như muốn em lập tức thay đổi vậy chắc sẽ không thể thực hiện." Khúc Tiểu Tây nhấp môi. Túc Bạch:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666472/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.