Khúc Tiểu Tây thuận miệng đáp: "Người trưởng thành cả rồi, còn nói cái gì mà bạn bè tốt với không bạn bè tốt, anh cho rằng bản thân vẫn là người trẻ tuổi nhiệt huyết à? Có phải bạn bè hay không thì liên quan gì đâu? Quan trọng phải xem có lợi ích gì hay không." Lôi Tử: "……" Hắn ta lẳng lặng nhìn Khúc Tiểu Tây. Khúc Tiểu Tây: "Làm sao vậy?" Lôi Tử vuốt cằm, nghiêm túc nói: "Giờ tôi lại bắt đầu suy đoán xem liệu cô có phải con riêng của Thẩm Hoài không." Khúc Tiểu Tây: "???" Lôi Tử: "Thẩm Hoài cũng nói qua lời như vậy." Khúc Tiểu Tây bĩu môi: "Chú ấy làm gì có phúc khí kia để sinh ra được một đứa con gái vừa đáng yêu vừa thông minh như tôi? Lại nói, người ta tuổi không nhỏ nhưng cũng không có thiên phú để sinh ra tôi sớm như thế. Hơn nữa tôi mà có một người cha như vậy chắc sẽ đau đầu lắm." Lôi Tử: "Vậy cũng phải. Người này thật không đáng tin cậy." Khúc Tiểu Tây gật đầu: "Còn không phải à? Có điều, dù chú ấy không đáng tin cậy nhưng những phương diện khác đều không kém. Chúng ta đều hiểu rõ nhau mà." Cô bật cười: "Có đôi khi suy nghĩ kỹ lại mới thấy giữa mọi người làm gì có thâm cừu đại hận gì. Sao lại cứ phải để ý mặt mũi mà đối chọi gay gắt với nhau? Không bằng vì tiền mà biến chiến tranh thành tơ lụa chẳng phải có lợi hơn sao?" Lôi Tử cũng cười: "Tôi sẽ suy xét, cảm ơn cô." Khúc Tiểu Tây: "Vậy thì không cần, anh cứ thiếu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666469/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.