Hắn ta bật cười: "Tôi tin cô rất lợi hại." Khúc Tiểu Tây: "Tôi một chút cũng không lợi hại." Lôi Tử: "Cho nên… cô lại muốn tranh cãi với tôi à?" Khúc Tiểu Tây nghĩ nghĩ rồi cũng bật cười. Cô nhìn cái hộp, thử đánh giá xem bên trong là cái gì rồi chân thành nói: "Cảm ơn anh vậy." Lôi Tử: "Không cần khách khí." Hắn ta nhướng mày: "Nếu như có việc cần nhờ đến tôi thì cứ đến tìm. Cao tiểu thư có chuyện, tôi tự nhiên sẽ không chối từ." Khúc Tiểu Tây: "Lời nói như vậy, Đỗ tiên sinh cũng nói qua." Cô mỉm cười hỏi: "Ở trong lòng mấy người, tôi chỉ là một cô gái mềm yếu cần phải trợ giúp đến thế à?" Lôi Tử: "Cô không phải như thế sao?" Khúc Tiểu Tây cười vô tội, nhẹ giọng: "Đúng là tôi như thế!" Lôi Tử: "Ha hả." Cô rõ ràng nói mình phải nhưng hắn ta lại thấy không phải. Hắn ta chỉ chỉ vào cái hộp trên bàn: "Nếu không biết, tôi sẽ tới dạy cô." Khúc Tiểu Tây lập tức biết đó là gì, không thể không nói loại đồ này làm món phòng thân rất có ích. Những thời điểm quan trọng nó có thể phát huy được công dụng vô cùng lớn. Ánh mắt cô sáng lên, nói: "Vậy… cảm ơn anh! Tôi chắc sẽ không cần!" Tuy nói không nhưng Khúc Tiểu Tây rõ ràng rất hưng phấn. Đó là điều đương nhiên. Cô là một người dân tuân thủ pháp luật, đột nhiên nắm trong tay loại đồ này dĩ nhiên phải vô cùng phấn khởi rồi. Cô thậm chí không chờ Lôi Tử rời khỏi đã thò tay sờ sờ mặt ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666468/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.