"Anh Tiểu Bắc, về sau em sẽ biểu hiện thật tốt." Tiểu Nha kéo ống tay áo Tiểu Bắc lại, nói: "Em sẽ ngoan." Tiểu Bắc nắm nắm tóc sừng dê của cô bé, trêu: "Em làm gì có gương mặt ngoan ngoãn đâu." Tiểu Nha sờ sờ mặt mình. Từ khi con bé vào nhà Lam tiểu thư đến nay, trở thành con gái nuôi nên được ăn ngon mặc tốt. Dù luyện võ tốn nhiều sức lực nhưng thịt trên người vẫn tăng lên không ít, không còn là cô bé gầy yếu trước đó do dinh dưỡng không đủ, thức ăn chẳng có gì nữa. Khuôn mặt nhỏ trở nên trắng nõn sạch sẽ bầu bĩnh hơn hẳn. Vừa nhìn đã biết là một bé gái được hưởng sinh hoạt tốt. Tiểu Nha nghiêm túc: "Em không phải đứa nhỏ bướng bỉnh. Em! Siêu! Ngoan!" Tiểu Bắc a có lệ một tiếng. Hình như lại nghĩ tới cái gì, c* cậu nói: "Anh biết trong lòng em luôn thấp thỏm." Tiểu Nha vội gật đầu, hai đứa nhỏ tay cầm tay ngồi ở bậc thang cửa sau thì thà thì thầm. Tiểu Bắc tiếp tục nói: "Thế nhưng mọi người đều rất thương em, chị chủ nhà là người tốt. Em không cần lúc nào cũng lo lắng, có chuyện gì thì cứ can đảm mà nói ra, đừng giữ trong lòng rồi suy nghĩ miên man. Suy nghĩ lung tung có thể sẽ đoán sai đấy. Người một nhà, không cần như vậy." Tiểu Nha: "Em biết ạ." Cô bé cười tủm tỉm chọc chọc vào cánh tay Tiểu Bắc, nói: "Anh Tiểu Bắc, anh thật tốt." Tiểu Bắc vênh mặt tự tin: "Đương nhiên!" Hai nhóc cứ lải nhải không ngừng. Khúc Tiểu Tây nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666413/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.