"Bọn chị dọn đi rồi, đôi vợ chồng kia có về cũng không thể tìm thấy. Chị nghĩ đối với hai đứa bé đều tốt. Em đừng thấy bọn chúng sống có vẻ không tồi chứ thế đạo như bây giờ có bao nhiêu người bán trai bán gái. Đặc biệt là những bé gái kia còn có thể bị bán đến chỗ đáng ghê tởm chỉ vì muốn đổi về chút tiền, chị không dám đánh giá cao nhân phẩm của chúng. Giờ nhà chị dọn đi rồi, hai kẻ đó có về cũng không tìm thấy ai cả. Phòng ở lại một lần nữa cho thuê, không phải những người ở trọ ban đầu, chúng có muốn hỏi thăm cũng không làm được gì." Nói tới đây, chị bỗng cười nhạt: "Như vậy chị nhiều ít cũng có thể an tâm một chút." Khúc Tiểu Tây: "Vậy cặp vợ chồng kia… thật sự tìm không thấy sao?" Lam Thải Điệp: "Chị cũng không biết nữa, có điều chị cũng không nhờ người tới phòng tuần bộ hỏi thăm nữa. Đi đến đó chỉ ném tiền qua cửa sổ, số tiền đó thà chị để lại mua chút thịt cho mấy đứa nhỏ ăn còn hơn. Mấy kẻ ở phòng tuần bộ nào làm được việc gì." Khúc Tiểu Tây bật cười. Cô hỏi: "Vậy kế tiếp chị định làm gì bây giờ?" Lam Thải Điệp chớp chớp mắt, cười sâu kín. Khúc Tiểu Tây đột nhiên nhanh trí nói: "Vậy…… Chị không phải muốn nói với em, chị muốn thuê nhà ở đây đấy chứ?" Lam Thải Điệp phụt một tiếng bật cười: "Em thật thông minh nha." Khúc Tiểu Tây lại lần nữa không còn lời gì để nói, mãi sau cô mới chậm rãi hỏi lại:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666412/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.