Cô chống cằm, lười biếng dựa vào trên sô pha, hỏi: "Sao thế? Thay đổi chủ ý hay có ý định khác?" Lam Thải Điệp: "Chị thay đổi chủ ý." Khúc Tiểu Tây: "Nhưng phòng ở của chị đều bán hết rồi." Hiện tại thay đổi chủ ý cũng có chút thảm nhỉ? Lam Thải Điệp đôi mắt rũ xuống, nói: "Phòng vẫn phải bán." Khúc Tiểu Tây thật sự không hiểu ý định của Lam Thải Điệp, đã bán hết phòng rồi thì chị còn có thể ở chỗ nào? Một người phụ nữ như chị không có thu nhập khác, bán hết phòng cho thuê là quyết định không sáng suốt. "Chị……" Lam Thải Điệp nhìn gương mặt lo lắng của Khúc Tiểu Tây, nhỏ giọng nói: "Đi, qua thư phòng của em ngồi một lát." Hai người đứng dậy cùng vào thư phòng của Khúc Tiểu Tây. Thư phòng được bố trí rất trang nhã. Khúc Tiểu Tây không cất giữ sách mà chủ yếu đặt nhiều báo chí các loại, tất cả đều được phân loại rõ ràng. Lam Thải Điệp cũng chẳng để tâm đến những thứ này, chị dựa vào bàn, nghiêm túc nói: "Thật ra phòng của chị không bán. Chị vừa rồi đều nói hươu nói vượn thôi." Khúc Tiểu Tây: "!!!" Thế cũng không ngoài ý muốn. Ai bảo Lam Thải Điệp bán phòng rất không hợp lý. Mà cô cũng không phải đứa ngốc không biết gì. "Chị căn bản làm gì có chỗ nào để đi, đi đâu bây giờ? Sao có thể đi được? Ở quê quả thật chỉ có vài người anh em con nhà chú bác nhưng chị nào dám tin họ. Tự nhiên chị mang theo con và tiền về, chỉ sợ sẽ bị họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666411/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.